Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 401

Cập nhật lúc: 2025-10-10 00:31:24
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Tô Nhuyễn!”

 

Một giọng quen thuộc vang lên khiến Tống Tiểu Trân nhịn đầu . Nhìn thấy đó, cô khó xử c.ắ.n môi, lí nhí chào hỏi: “Thiếu Dục.”

 

Ngôn Thiếu Dục khẽ gật đầu với Tống Tiểu Trân, thái độ phần lạnh nhạt. Thế nhưng khi ánh mắt chạm đến Tô Nhuyễn, khóe môi cong lên một nụ ấm áp.

 

Dì Lý Nhược Lan bên cạnh thì thèm để ý đến sự hiện diện của Tống Tiểu Trân.

 

“Anh.” Tô Nhuyễn đầu Ngôn Thiếu Dục, nở nụ tươi rói: “Anh đến sớm , là vì bọn em định cá viên hả?”

 

Ngôn Thiếu Dục ha ha: “Xem hôm nay việc đây.” Nói xong, đầu bảo Ngôn Thiếu Thời chạy về nhà lấy thêm d.a.o phay tới: “Anh đoán chắc nhà chị gái em đủ d.a.o phay .”

 

“Dạ! Lát nữa sẽ cá viên ăn !” Ngôn Thiếu Thời reo lên sung sướng, vội vàng đầu chạy .

 

Dì Lý Nhược Lan : “Ngôn Thiếu Dục hôm qua còn định ngày mai mua hai con cá về nhờ con đấy. Bây giờ Minh Sâm giúp , xem lợi ít.”

 

Tống Tiểu Trân tinh ý nhận , dù Tô Nhuyễn chỉ xách mỗi túi trứng gà nhẹ tênh, Ngôn Thiếu Dục đến cũng lập tức nhận lấy giúp cô. Tô Nhuyễn chỉ việc ung dung khoác tay dì Lý Nhược Lan, thảnh thơi theo .

 

Nhìn khung cảnh gia đình hạnh phúc, đầm ấm mắt, cô khỏi chạnh lòng. Lẽ nào thật sự giống lời , tiền mới là tất cả?

 

Thế nhưng, hiện tại Ngôn Thiếu Dục cũng thiếu tiền…

 

“Tống Tiểu Trân!” Bà cụ ở lầu một thò đầu , giọng the thé: “Cô cái quái gì mà mua thức ăn thôi cũng lâu la đến thế?”

 

“Cường Tử sắp , cô định để chúng nhịn đói đến c.h.ế.t ?”

 

Tống Tiểu Trân cúi gằm mặt, vội vàng xách đồ ăn về nhà .

 

Sau khi về nhà, Tô Nhuyễn vẫn tò mò hỏi dì Lý Nhược Lan: “Sao Tống Tiểu Trân và Cao Cường sống trong khu tập thể ạ?”

 

Dì Lý Nhược Lan bĩu môi: “Còn gì nữa, chỉ là khoe khoang thôi.”

 

“Hai đứa nó kết hôn cuối tháng Chín, cái hồi đó chẳng đồn con với Thiếu Dục nợ nần mười mấy vạn ? Sau đó, gã đó còn tìm giang hồ đến quấy phá, rốt cuộc tự rước họa , nhốt mấy ngày. Sau chẳng hiểu ai tung tin, con thương lên thành phố Yến chữa bệnh. Anh trai con còn tốn ít tiền công tác tuyên truyền an lao động nọ, khiến cứ nghĩ nhà sắp lỗ vốn đến nơi. Gã Cao Cường rõ ràng là khoe khoang rởm đời. Còn Tống Tiểu Trân thì, chắc là cố tình cho chúng thấy, chứng minh rằng chúng , cô vẫn thể lấy hơn, nên mới khăng khăng đòi mua nhà trong khu tập thể .”

 

Tô Nhuyễn tò mò hỏi: “Thế còn tiền lễ hỏi thì ? Thật sự là năm vạn lận ?”

 

“Làm gì ! Cuối cùng cũng chỉ hơn một vạn thôi.” Lý Nhược Lan lắc đầu . “Cái hồi đó, thằng em trai của Tống Tiểu Trân cứ coi công trình như nhà của , hình như còn lén lút cắt xén nguyên vật liệu, khiến gã Cao Cường tổn thất một khoản nhỏ.”

 

“Nhà họ Cao tức đến phát điên, dĩ nhiên là đời nào chịu chi tiền lễ hỏi như hứa nữa. Cuối cùng, bọn họ còn buông lời đe dọa trắng trợn, nếu Tống Tiểu Trân ngoan ngoãn gả cho Cao Cường, thì sẽ tống thằng em trai của cô tù.”

 

“Đương nhiên, bố Tống đời nào con trai đồn công an . Cuối cùng, vẫn là Tống Tiểu Trân đòi sống đòi c.h.ế.t, mới vớt vát hơn một vạn tiền lễ hỏi, tàm tạm như những gia đình bình thường khác.”

 

nghĩ, một vạn đó chắc cô cũng chẳng giữ bao nhiêu trong tay.”

 

Lý Nhược Lan thở dài: “Bây giờ, của Cao Cường coi thường cô mặt, cả ngày sai vặt cô mua đồ ăn, nấu cơm các thứ, mà tiền thì đưa một xu nào. Cô chi từ tiền lương của .”

 

“Chắc là sợ cô lén lút trợ cấp cho nhà đẻ chứ gì.” tiếp lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-401.html.]

 

Tô Nhuyễn khỏi thầm cảm thán, đúng là… gieo nhân nào gặt quả nấy mà.

 

Một lát , Ngôn Thành Nho và Ngôn Thiếu Thời cùng đến, còn mang theo cả d.a.o thớt gia truyền của nhà họ Ngôn.

 

Tô Nhuyễn dứt khoát bê bàn ăn phòng khách, kê sát với bàn . Cả nhà cùng bắt tay cá viên.

 

Sáu hì hụi lóc thịt cá, ba đàn ông thì phiên quết đều. Sau ba tiếng đồng hồ, cuối cùng họ mới xử lý xong hết chỗ cá mua về.

 

Mèo con Kute

Sau khi xong, chỗ cá viên sẽ đem đông lạnh. Đợi mấy ngày nữa là thể mang đến nhà bà ngoại Lý, bà cụ thích món lắm.

 

Mọi nghỉ ngơi một lát, Ngôn Thiếu Dục mới bắt đầu chuyện chính sự. Anh đưa một túi tiền cho Tô Nhuyễn: “Đây là tiền còn , năm vạn.”

 

Tô Nhuyễn cũng tươi, kiếm tiền lúc nào mà chẳng khiến vui vẻ chứ.

 

Ngôn Thiếu Dục dậy, hào sảng : “Hôm nay mời, chúng ăn mừng nhé! Ra ngoài ăn tiệm cho tiện.”

 

Ngôn Thiếu Thời lập tức reo lên, đúng lúc cả nhà đều mệt rã rời, thế là cùng ngoài ăn.

 

Buổi tối, Tô Nhuyễn tắm rửa xong bước ngoài. Cô thấy Lộc Minh Sâm giường, đang mân mê bó tiền , vẻ mặt giãn , trông tâm trạng cực kỳ .

 

nhịn phì : “Anh tham tiền từ bao giờ thế hả?”

 

Lộc Minh Sâm hỏi : “Bây giờ còn bao nhiêu tiền ?” Chắc là gần đủ mua căn nhà lầu đó nhỉ?

 

Nghĩ đến tối hôm qua, Tô Nhuyễn chợt hiểu nguyên nhân sâu xa vì chấp nhất với việc mua nhà lầu như . Không chỉ vì tiện lợi, mà còn vì thể “tận hưởng” thoải mái hơn nữa chứ gì?

 

mà tận hưởng thì cô đây chắc mất mạng mất thôi.

 

Cô liền ‘dội gáo nước lạnh’: “Chỉ còn chừng thôi, đầu xuân sang năm dùng đến .”

 

Cô bẻ ngón tay lẩm nhẩm tính: “Ba vạn tiền hoa hồng và tiền năm kiếm dùng để đăng ký công ty, thuê nhà xưởng . Sang năm chúng còn mở rộng quy mô, thuê thêm , tăng sản lượng, mua sắm thêm trang thiết nữa…”

 

“Tính tổng tất cả những khoản linh tinh lặt vặt , cơ bản là chẳng còn dư dả bao nhiêu .”

 

Nhìn cô tính toán đấy, nụ mặt Lộc Minh Sâm dần dần tắt lịm.

 

Tô Nhuyễn đang tủm tỉm đầy đắc ý, bỗng chốc ôm bổng lên, ném nhẹ xuống giường. Giọng trầm thấp của Lộc Minh Sâm vang lên, đầy nguy hiểm: “Nếu tiền, em giao bản cho .”

 

“Không cần, dừng tay!” Tô Nhuyễn giãy giụa, nhưng đương nhiên, cuối cùng vẫn vô ích như khi.

 

Khiến cô mụ mị cả đầu óc, bỗng nhiên cô thì thầm bên tai một câu: “À , mới nhớ , chúng thể thanh lý cổ phiếu.”

 

Anh khẽ: “Chắc cũng bán hai mươi mấy vạn nhỉ?”

 

Tô Nhuyễn c.ắ.n yêu lên vai , bán cũng mua! Hừ!

 

 

Loading...