Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 403
Cập nhật lúc: 2025-10-10 00:31:26
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mổ xong con heo đầu tiên, con heo còn cũng xử lý tương tự. Nhờ “dẹp loạn” đám thiếu niên hiếu động từ , Lộc Minh Sâm cửa chuồng heo, tay nhanh như cắt, giúp tiết kiệm đáng kể thời gian.
Đợi xử lý xong con heo thứ hai, những nồi thịt heo lớn bằng gang trong phòng bếp bắt đầu tỏa mùi hương ngào ngạt. Khắp cả sân nhà tràn ngập mùi thịt hầm thơm lừng, đám trẻ con đều yên, ngóng về phía bếp.
Ngay cả đứa nhóc ba tuổi cũng lật đật đôi chân nhỏ chạy xem.
Lý Nhược Lan xoa đầu con bé, cất giọng gọi lớn: “Gặm xương nào!”
Bọn nhỏ tiếng gọi, reo hò chạy ùa tới phòng bếp. Những đứa lớn hơn thì tự giác dọn ghế sân, xếp thành hàng ngay ngắn hiên.
Đám trẻ nhận xương xong ngoài sân, xếp hàng cùng gặm. Tô Nhuyễn, đứa cháu cưng của bà ngoại, cũng ưu ái chia cho một miếng. Cuối cùng, một hàng từ bé bốn, năm tuổi đến cụ ông cụ bà chín mươi tuổi cùng , ai nấy đều dùng tay xé từng miếng thịt heo nóng hổi, cho miệng mà tận hưởng, ngon gì sánh bằng.
Nồi gang lớn, lửa hầm nghi ngút, heo nhà nuôi, tự tay mổ, cha tự tay hầm. Dù sơn hào hải vị hiện đại thơm ngon thế nào cũng chẳng thể nào sánh bằng.
Lộc Minh Sâm đang cùng các ông chia thịt, đầu, ánh mắt lướt qua Tô Nhuyễn một cái, ánh mắt tràn ngập ý cưng chiều.
Trên mặt Tô Nhuyễn cũng nở một nụ rạng rỡ, vẫy tay đáp .
Lộc Minh Sâm bước đến, Tô Nhuyễn lật ngược miếng xương, khéo léo bóc một miếng thịt lớn đưa qua: “A.”
Khi Lộc Minh Sâm há miệng c.ắ.n lấy, đầu lưỡi lướt qua ngón tay cô, đôi mắt ẩn ý thẳng cô: “Ngon thật.”
Tô Nhuyễn nhấc chân đá nhẹ một cái. Từ khi trở tỉnh Đông Lâm, cái đúng là chẳng đắn nổi.
Lộc Minh Sâm thoăn thoắt né tránh, ánh mắt dừng miếng xương, rõ là đang miếng thịt ngón tay cô: “Thêm miếng nữa.”
Tô Nhuyễn nhiều, trực tiếp đẩy miếng xương chặn ngang miệng . Lộc Minh Sâm ngửa , lẽ nhận trêu ghẹo nữa, bèn xoay thẳng một mạch.
Ăn xong bữa cơm thịnh soạn với thịt heo tươi ngon, Tô Nhuyễn cùng nhà Lý Nhược Lan dạo một vòng chợ Tết theo thông lệ. Gà vịt tươi sống, kẹo mứt, hàng khô, đèn lồng, câu đối – đủ thứ Tết đều . Sau đó, họ nhà bà ngoại, xách theo phần thịt heo và xương sườn chia về nhà.
Hai mươi chín tháng Chạp, Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm dậy sớm chợ mua rau củ và thực phẩm tươi sống, chính thức bắt tay chuẩn các món ăn đón Tết. Nào là củ cải thịt heo viên, thịt kho tàu, gà nướng, đậu phụ hầm, ngoài Tô Nhuyễn còn thêm một ít bánh quai chèo giòn rụm.
Thi thoảng Lộc Minh Sâm trêu chọc, cô cũng phản kháng , dù chỉ hai nhưng khí vẫn náo nhiệt lạ thường.
Đến giữa trưa, Ngôn Thiếu Thời chạy tới chơi nhà, còn mang theo khoai lang chiên và bánh rán vừng Lý Nhược Lan . Tô Nhuyễn nhét cho nhóc nào thịt viên, củ sen hầm, nào bánh quai chèo mang về.
Mãi đến chạng vạng, hai mới xử lý xong xuôi hết đám đồ ăn. Tô Nhuyễn ườn ghế sofa, chẳng nhấc lên. Lộc Minh Sâm cầm t.h.u.ố.c mỡ tới, kéo cô lòng, nắm lấy tay cô kiểm tra những vết dầu b.ắ.n .
“Em .” Tô Nhuyễn lười biếng ngả lòng : “Lo cho .”
Cô cũng túm tay lên, cẩn thận soi xét. Ban đầu cô là nấu chính, đó Lộc Minh Sâm đổi vai với cô, cô chỉ phụ trách cho nguyên liệu nồi, còn thì phụ trách rán. Thời gian đầu quen, cũng dầu b.ắ.n tay ít.
Tô Nhuyễn chẳng tìm thấy vết thương nào, ngắm những khớp xương rõ ràng bàn tay , bất giác bật thành tiếng. Ngón tay Lộc Minh Sâm linh hoạt luồn kẽ hở giữa các ngón tay cô, mười ngón tay siết chặt lấy . Anh lười biếng kéo cô ngả hẳn ghế sofa: “Cười cái gì?”
Tô Nhuyễn thoải mái nép lòng , khúc khích: “Không gì, chỉ là tự nhiên em nghĩ, hình như hai đều biến thành kẻ lập dị .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-403.html.]
Trước đây với họ mà , những vết thương nhỏ nào đáng là gì, cần để ý đến. Thế mà giờ đây, cả hai quan tâm đến lạ.
Lộc Minh Sâm kéo cằm cô , trao một nụ hôn sâu: “Có lẽ là vì để ý .”
Tô Nhuyễn dựa lòng , bật : “Cũng đúng.”
Ngày ba mươi tháng Chạp, đêm giao thừa, hai còn bận rộn nhiều nữa. Tô Nhuyễn ngủ nướng đến hơn tám giờ mới thức dậy. Lộc Minh Sâm chỉ dọn dẹp sạch sẽ, câu đối cũng dán xong xuôi, thậm chí còn nhào bột xong, chuẩn hoành thánh.
Tô Nhuyễn : “Sao chăm chỉ thế? Đêm nay đón giao thừa mà, nhà tivi, cứ để tối nay nốt, thì buồn chán mất.”
Lộc Minh Sâm nhướng mày cô: “Em nghĩ sẽ để em buồn chán ?”
Tô Nhuyễn:…
là chẳng thể nào nhàm chán . Tô Nhuyễn cảm thấy bản như một món đồ chơi mới Lộc Minh Sâm khám phá, khiến mệt mỏi mà khám phá đủ loại trò “trêu chọc” mới mẻ. Bắt đầu từ bữa cơm tất niên, càng trêu chọc càng hưng phấn, cho đến gần mười hai giờ đêm, khi tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc vang vọng khắp nơi bên ngoài.
Lộc Minh Sâm bắt đầu bắt chước theo tiết tấu và cường độ của tiếng pháo hoa bên ngoài. Từ pháo đơn đến pháo kép, khi tiếng đếm ngược giao thừa vang lên từ chiếc TV nhà ai đó, cũng bắt chước theo, tạo nên những âm thanh ầm ĩ đến mức khó tả.
Đợi đến khi tiếng đếm ngược kết thúc, Tô Nhuyễn thể thốt nên lời, gần như ngất lịm.
“Năm mới vui vẻ!” Mọi cùng hô lớn trong tiếng tivi.
“Cục cưng, năm mới vui vẻ.” Lộc Minh Sâm cũng thì thầm bên tai cô, ân cần vỗ về tấm lưng cô, giúp cô lấy sức. Trong tiếng thở dốc dồn dập, mang theo ý : “Chúc em vui vẻ từ năm nay sang tận năm .”
Ngay cả lời chúc mừng cũng đầy ẩn ý, nhưng Tô Nhuyễn ngay cả sức để c.ắ.n cũng còn.
Lộc Minh Sâm ôm cô tắm. Vừa bước ngoài, thấy chăn ga giường tan hoang một cách đáng hổ, Tô Nhuyễn thực sự hổ và giận dỗi c.h.ế.t.
Lộc Minh Sâm dùng chăn quấn lấy cô, đặt cô ở mép giường. Thay xong chăn ga mới, mới ôm cô, nữa xuống.
Anh vùi đầu hõm cổ Tô Nhuyễn, bàn tay mơn trớn làn da mịn màng như sa tanh của cô. Lộc Minh Sâm thích thú cảm thán: “Ở nhà ăn Tết sướng thật đấy.”
Tô Nhuyễn mệt rã rời, cô thều thào: “Sang năm chúng ở thành phố Yến nhé.”
Dù là tứ hợp viện, khu tập thể quân đội, xem còn dám kiêng nể gì như .
Mèo con Kute
Ai ngờ Lộc Minh Sâm hào hứng mặt, đáp: “Cũng , em xem chúng mua nhà lầu ở thì thích hợp?”
Tô Nhuyễn mở to mắt , nghiêm túc lừa dối: “Thật sự đủ tiền.”
Lộc Minh Sâm nhéo cằm Tô Nhuyễn, hôn nhẹ cô một cái lười biếng , : “Em yên tâm, chuyện đó cứ giao cho lo.” Anh đặc biệt nhấn mạnh từng chữ cuối cùng.
Tô Nhuyễn chán nản.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang phồng má giận dỗi của cô, Lộc Minh Sâm sung sướng thành tiếng, đó duỗi tay ôm cô lòng: “Ngủ , ngủ .”