Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 405
Cập nhật lúc: 2025-10-10 00:31:28
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vậy là thể thầu công trình mới chứ?”
Ngôn Thiếu Dục đáp: “Chắc là thành vấn đề ạ. Khoảng mười lăm ngày nữa mới thể chắc chắn, khi nào tin, cháu sẽ báo ngay.”
Dù thì dùng quen vẫn hơn lạ. Với , theo quy tắc của gia đình bên ngoại, Ngôn Thiếu Dục cũng sẵn lòng ưu tiên những quen .
Vậy là các chú, các chị họ đều mừng mặt. Năm nay họ cần lo lắng chuyện công ăn việc nữa .
Sực nhớ điều gì đó, chú Hai khuyên Ngôn Thiếu Dục: “Cháu cũng nên kiềm chế một chút. Giờ cháu tiền , khi mời khách để tạo mối quan hệ, nếu uống thì cứ thuê thêm một trợ lý chuyên nghiệp để đỡ rượu cháu.”
Chú Phú Quý liền vỗ đùi cái đét, : “ thế! Năm ngoái chú gặp cái thằng nhãi Cao Cường đó, nó vì lấy cho bằng khoản tiền cuối cùng mà uống rượu đến mức nôn cả mật xanh mật vàng.”
Bà ngoại Lý lập tức nghiêm mặt, : “Đừng . Thà kiếm ít tiền một chút còn hơn, sức khỏe mới là quan trọng nhất.”
Mèo con Kute
Ngôn Thiếu Dục chỉ nhẹ, trấn an: “Cháu cần đến mức đó ạ.”
“Những công trình cháu , nên họ thường xuyên lấy cháu gương. Hơn nữa, ngày thường cháu vẫn luôn giữ mối quan hệ với họ, và năm nay thông qua các thầy cô trong trường, cháu cũng quen thêm mấy chị khóa nữa .”
Những học chuyên ngành đa đều trong cùng một hệ thống. Với nhiều đàn , đàn chị chung trường, tầng quan hệ , chuyện cũng dễ xử lý hơn nhiều.
Bản cháu vẫn còn là sinh viên, cũng xem trọng. Chuyện chuốc rượu, ép uống gần như tồn tại. Cháu chỉ cần đúng lễ tiết cần là , ai khó cháu ạ.”
Chú Phú Quý cảm thán: “Cho nên mới , sinh viên đúng là khác biệt.” Rồi ông bật khoái trá như thể vui sướng khi khác gặp họa: “Cái thằng Cao Cường , năm ngoái còn khinh thường chúng đó.”
“Chú thấy năm ngoái nó lăn lộn cả năm trời, cuối cùng bộ tiền lời đều cái đám Mao Hắc Tử và họ hàng bên cuỗm mất .”
“May mà chú nó ở phương Nam kịp thời trở về, điểm nên nhúng tay chỉnh đốn một lượt. Lúc nghiệm thu công trình, nó còn đủ tiêu chuẩn, tốn ít tiền. Vậy mà cái đám đuổi còn mắng nó vong ân phụ nghĩa, tiền quên gốc, đúng là loại gì!”
“Chú năm nay nó vẫn tiếp tục nhận thầu khoán, khả năng là vẫn so tài cao thấp với cháu đó.”
Ngôn Thiếu Dục chỉ nhếch mép nhạt, căn bản để tâm. Mười lăm ngày nữa, sẽ đăng ký thành lập công ty kiến trúc. Đến lúc đó, họ căn bản còn ở cùng một đẳng cấp. Dù Cao Cường đến mấy, thì cũng chỉ là một nhà thầu mà thôi.
Chú Phú Quý xoa xoa hai tay, hỏi dò: “Vậy công trình năm tới của cháu, đủ vốn ?”
Dứt lời, ông đầu sang hỏi Tô Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn , tiền đó của cháu vẫn đang đầu tư chỗ cháu ?”
Bà ngoại Lý khẽ nhíu mày, định lên tiếng, thì Tô Nhuyễn kịp nắm lấy tay bà, nhẹ đáp chú Phú Quý: “Cháu đầu tư nữa ạ.”
Câu trả lời khiến chú Phú Quý sửng sốt: “Sao đầu tư nữa? Công trình mới của trai cháu lớn lắm mà, chắc chắn sẽ đủ tiền vốn ban đầu .”
Ngôn Thiếu Dục cũng về phía Tô Nhuyễn, trong kế hoạch công trình mới của vốn dĩ một phần vốn góp của cô.
Tô Nhuyễn : “Công trình lớn thì thể vay nhiều mà chú. Năm ngoái cháu vay , năm nay để trai cháu tự vay. Như , chú Ngôn với cháu cũng đỡ lo lắng cho cả hai chúng cháu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-405.html.]
Chú Phú Quý cảm thấy thể tin nổi: “Vậy tiền của cháu cứ để như ?”
Tô Nhuyễn mỉm , đáp: “Ai bảo thế ạ? Cháu tiêu hết !”
“Bảy tám vạn đó, tiêu sạch ?” Lý Phú Quý trợn mắt. “Sao mà tiêu dữ ?”
Ai nấy đều ngạc nhiên chẳng kém gì Lý Phú Quý, nhưng Lý Nhược Lan thấy quen thuộc một cách lạ lùng. Con gái bà mà chịu yên một ngày thì mới là chuyện lạ.
“Định tự mở nhà máy.” Tô Nhuyễn : “Cháu thích tự chủ.”
Bà ngoại vui mừng vỗ vỗ tay Tô Nhuyễn. Ngôn Thiếu Dục cũng thấy ấm lòng. Anh nghĩ đến chuyện hôm qua khi chúc tết ông bà nội, Tô Nhuyễn (với vai vế là cô út của gia đình) chút do dự mà góp năm ngàn tệ công trình năm . Giờ đây, chính cô, từng là "công thần" lớn nhất, quyết định rút vốn để tự mở nhà máy. Điều khiến những khác trong nhà càng chẳng còn lý do gì để bàn cãi đòi hỏi nữa.
Lý Phú Quý nhịn cảm thán: “ là con gái nhà họ Lý khác.”
Trong mắt ông , việc đầu tư mà chẳng cần nhọc lòng, cuối năm vẫn thể nhận về mấy vạn tệ lời là một chuyện hiếm . Vậy mà Tô Nhuyễn dứt khoát từ bỏ, con bé rốt cuộc mới bao nhiêu tuổi chứ?
Lý Phú Quý vốn dĩ từng xem thường Tô Nhuyễn. Đặc biệt khi dự án năm nay sinh lời, ông càng cảm thấy Tô Nhuyễn tầm và quyết đoán hơn cả Ngôn Thiếu Dục. Giờ thấy cô chủ kiến như , ông cũng đành gác những ý đồ riêng trong lòng.
Ông thể thua kém một đứa con gái trẻ. Dù nữa, so với việc kiếm tiền mắt, xây dựng mối quan hệ lâu dài với Ngôn Thiếu Dục vẫn quan trọng hơn nhiều.
Sau đó, Lý Phú Quý còn nhắc đến chuyện góp vốn cho công trình nữa. Ông chỉ hỏi cần bao nhiêu nhân công để ông chuẩn .
Ngôn Thiếu Dục cũng tỉ mỉ.
Sau khi Lý Phú Quý rời , bà ngoại vui vẻ vỗ tay Tô Nhuyễn sang dặn dò Ngôn Thiếu Dục: “Lời chú Phú Quý , cháu cần bận tâm nhiều. Dù ông tư tâm, nhưng đó cũng là lẽ thường tình của con . Chỉ cần cháu bạc đãi, ông vẫn là đáng tin cậy trong công việc.”
“Sau , bất kể gặp ai gặp chuyện gì, cháu nhớ kỹ: việc thiện thì tấm lòng, đừng quá xét nét hành động. Có thực lòng nhưng lực bất tòng tâm. Còn việc ác thì chỉ cần xem hành động, đừng bận tâm đến lòng . Nếu cứ xét lòng , đời chẳng ai là hảo cả.”
Ngôn Thiếu Dục gật đầu: “Cháu , bà ngoại.”
Bà ngoại Lý hai đứa cháu, nụ rạng rỡ. Hàng con cái bà cần bận lòng, giờ đây đến hàng cháu Tô Nhuyễn, bà càng yên tâm tuyệt đối. Ít nhất trong hai đời , gia đình họ Lý của bà chắc chắn sẽ ngày càng hưng thịnh.
Cả nhà ai nấy đều vui vẻ khôn xiết trở về từ thôn Lý. Đến chạng vạng, Lý Nhược Lan với vẻ mặt nặng trĩu tìm đến Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm.
“Lộc Trường Hà mất .”
Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn đều sững sờ. Cuộc sống của họ hiện tại đang êm đềm, đến mức quên bẵng chuyện nhà họ Lộc từ lâu .
Lý Nhược Lan tiếp lời: “Chắc hai đứa về đó một chuyến. Bà cụ Lộc bà còn giữ di vật của Minh Sâm, trả cho hai đứa.”
Nghe đến đây, Lộc Minh Sâm khẽ nheo mắt.