Về diện mạo, khỏi , dù Liêu Hồng Mai cố nhắm mắt bịa đặt cũng thể bảo Hoắc Hướng Dương hơn Lộc Minh Sâm. Về năng lực cũng chẳng thể so bì, còn trẻ là đoàn trưởng quân đội cấp cao, còn Hoắc Hướng Dương chỉ là một kẻ buôn bán tầm thường.
Cho dù một năm thể kiếm vài chục ngàn tệ, Lộc Minh Sâm còn cần gì sở hữu hàng triệu tệ. Quan trọng hơn cả là, chuyện , Tô Nhuyễn dường như còn ràng buộc bởi nhà chồng. Biết cuối cùng tài sản kếch xù sẽ thuộc về Tô Nhuyễn, tha hồ mà tiêu xài tùy thích.
Nếu như nay từng cơ hội nào, bà cũng đành , sẽ giống đám hiếu kỳ xung quanh, hâm mộ một thời gian cũng thôi.
vốn dĩ cơ hội trong tay Tô Thanh Thanh, kết quả đều do con nhỏ đó cứ lăn lộn mù quáng, cuối cùng chỉ rước lấy thanh danh ác độc, chẳng giữ , mà còn liên lụy cả nhà.
Giờ đây, tất cả chuyện đều đổ dồn Tô Nhuyễn.
"Số tài sản ông ngoại Lộc Minh Sâm để cho thằng bé đều là thật! Là hơn một triệu tệ đó!" Liêu Hồng Mai càng nghĩ càng giận tím mặt, cũng chẳng còn mảy may hòa nhã với Hoắc Hướng Dương nữa.
Nghe xong, Tô Thanh Thanh mới vỡ lẽ rằng hóa là vì đám đều Lộc Minh Sâm giàu … Quả nhiên là một lũ thấy sang bắt quàng họ, thấy hèn giẫm đạp.
Cô tựa vai Hoắc Hướng Dương, đ.á.n.h trống lảng, lớn giọng với Liêu Hồng Mai: "Gả chồng gả vì tiền chứ ? Người giàu nhưng để vợ đụng tiền, chẳng là danh nhưng thực ?"
"Nhà chúng con , con gái mới là giữ tiền! Mọi tin thì cứ hỏi mà xem, Lộc Minh Sâm cho Tô Nhuyễn giữ hàng triệu tệ đó ?" Câu cuối cùng của cô hề nhỏ tiếng, đủ để những trong chiếc xe jeep đều thể thấy rõ ràng.
Tô Nhuyễn nghiêng đầu khó hiểu: "Hàng triệu tệ nào cơ?"
Lộc Minh Sâm lập tức hạ kính xe xuống, thản nhiên đáp: "Mấy chục triệu tệ, cũng giao cô quản lý hết."
Tô Thanh Thanh tái mặt, nghẹn lời, thể tin nổi Lộc Minh Sâm. Rốt cuộc Tô Nhuyễn rót cho thứ canh mê hồn gì mà lợi hại đến thế? Sao đến bây giờ vẫn một mực bảo vệ cô ?
Ánh mắt Tô Thanh Thanh đầy vẻ chế giễu, ồ lên, xúm xem náo nhiệt. Những ngày tháng Giêng nông nhàn, gần hết cả thôn tụ tập về phía .
Bà cụ Tô khẩn trương chỉ cổng nhà đang mở rộng: "Cứ đậu xe ở chỗ đó cháu."
Thím Hồ chịu nổi cái kiểu dò hỏi nịnh bợ của mấy lớn tuổi xung quanh, liền chen : “Hôm nay ngày hội con gái lấy chồng về nhà đẻ, lo xử lý chuyện nhà họ Lộc chứ!”
“Dừng xe cửa nhà thím, gần nhà họ Lộc hơn.”
Lộc Minh Sâm cảm ơn thím Hồ, lái xe thôn. Tô Nhuyễn đám phía , vẫn khỏi thắc mắc: “Dù Lộc Trường Hà mất, cũng chẳng đến nỗi ầm ĩ thế chứ?”
“Xuống hỏi một chút là ngay thôi.” Lộc Minh Sâm ghé xe lề, đó vòng sang bên , mở cửa ghế phụ, đưa tay che đầu cho Tô Nhuyễn khi cô bước xuống.
Những xung quanh xì xào bàn tán: “Nhà họ Lộc còn tính tình Lộc Minh Sâm , săn sóc khác. Một đàn ông quan tâm đến mức mà còn chê là săn sóc, thì đời còn ai săn sóc nữa chứ!”
Qua những lời bàn tán của , nhanh Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn nhà họ Lộc xảy chuyện gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-4103.html.]
Chưa bao giờ họ ngờ tới, bà cụ Lộc hoá điên, cũng rõ là vì mấy đứa con nhốt bà trong phòng mà ép cho bà phát điên, là vì t.h.ả.m cảnh của ông cụ Lộc khiến bà hoá điên.
Chị dâu Quế Hoa nghiến răng nghiến lợi: “Theo thấy, hai vợ chồng già độc ác như là đáng đời. Lộc Minh Sâm, chỉ lấy đồ của là , đừng xen chuyện ma chay , cần bận tâm gì.”
Những lớn tuổi trong thôn nhiều hơn một chút, vẫn còn nhớ rõ Lâm Vi Vi là một như thế nào, ai nấy đều thấy bất bình cho Lộc Minh Sâm.
Thím Hồ thở dài: “Hai vợ chồng nhà đúng là vắt kiệt nhà con thứ hai đến cùng mà.”
“Lợi dụng phận liệt sĩ của Lộc Mãn Tường, cướp đoạt tài sản của Lâm Vi Vi, cuối cùng còn ép Lộc Minh Sâm mới năm sáu tuổi đến các nhà lóc van xin đủ kiểu…”
“Kết quả còn đối xử với thằng bé , đúng là bằng súc sinh.”
“Chẳng qua là bọn họ chột thôi, sợ khi trưởng thành Lộc Minh Sâm chuyện sẽ tìm bọn họ báo thù, nên định hành hạ đến c.h.ế.t, thấy là chúng ngăn lớn lên.”
“May mà Minh Sâm bản lĩnh.”
…
Ai nấy đều căm phẫn, dù rõ chân tướng, những đau khổ Lộc Minh Sâm từng chịu, Tô Nhuyễn vẫn khỏi đau lòng như cũ.
Cô nhẹ nhàng bước đến, nắm lấy tay Lộc Minh Sâm. Anh cúi đầu cô, khẽ siết nhẹ tay cô.
Tô Nhuyễn đầu , cánh cổng lạnh lẽo nhà họ Lộc: “Bây giờ tình hình thế nào?”
Thím Hồ bĩu môi, : “Không dám ngoài . Hôm qua cái lão già đó nhà họ Lộc gây một trận náo loạn, đám bạn bè thích ban đầu định đến giúp đỡ đều bỏ hết .”
“Thím thấy Lộc Trường Hà c.h.ế.t cũng yên .”
Ở nông thôn là như , gia phong và thanh danh vô cùng quan trọng. Các gia đình khác, dù danh tiếng , vẫn tôn trọng khuất là hết, thể giúp thì tay giúp đỡ.
chuyện nhà họ Lộc thật sự khiến quá phẫn nộ, thích đều giúp đỡ, càng khỏi những khác. Chắc chắn tang lễ của ông cụ Lộc khó lòng mà chu .
Lúc đang , đột nhiên một bà cụ lem luốc, bẩn thỉu lao từ cửa nhà họ Lộc. Nhìn thấy Lộc Minh Sâm, đôi mắt bà sáng rực lên: “Lộc Minh Sâm, Lộc Minh Sâm, bà đồ của cháu.”
“Chỉ cần cháu chôn cất ông nội cháu chu đáo, ép bác Cả và chú Ba chăm sóc bà cho đàng hoàng, bà sẽ đưa hết đồ cho cháu.”
“Hừ!”
Bà cụ Tô bước lên một bước, mắng: “Mấy thứ đó vốn dĩ là đồ của Lộc Minh Sâm, bà là tội đồ g.i.ế.c còn dám giở trò điều kiện!”
Mèo con Kute