“A, vợ chồng son nhà tình cảm thật đấy! mà Thanh Thanh đang mang thai, đừng ngoài nữa, nhà thôi.”
Hóa mấy thôn dân ăn cơm xong lục tục kéo qua đây hóng chuyện. Tô Thanh Thanh , nhưng Hoắc Hướng Dương dịu dàng ôm lấy cô , bước bên trong: “Đi xem , cũng rốt cuộc chuyện sẽ giải quyết thế nào.”
Người kéo tới ít, chen chật cả căn phòng. Cán bộ thôn và các trưởng bối nhà họ Lộc vẫn tới, đó bàn luận sôi nổi . Thảo luận xong chuyện nhà họ Lộc, khó tránh khỏi sự chú ý chuyển sang Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm, quan tâm đến cuộc sống của bọn họ ở thành phố Yến.
Có bắt đầu tự ý vẽ viễn cảnh cuộc sống của họ khi thừa kế khối tài sản kếch xù.
“Chắc là mua mấy căn nhà lầu, tivi, tủ lạnh, máy giặt đều sắm sửa đủ cả, mua thêm cả chiếc ô tô nhỏ nữa chứ!”
Có : “Theo thấy, nhiều tiền như thì cần gì mua nhà lầu nữa. xem tivi , các ông chủ lớn đều ở biệt thự, rộng rãi sang trọng, bề thế.”
“Hướng Dương, là nhiều hiểu rộng, các ông chủ lớn ở phương nam đều ở biệt thự ?”
Hoắc Hướng Dương vẫn im lặng quan sát Tô Nhuyễn, khỏi bật thành tiếng: “ là đó, ở phương Nam, giới nhà giàu họ thường sống trong những căn biệt thự kiểu Tây, những biệt phủ xa hoa thời Dân quốc , khác hẳn những căn nhà lầu hiện đại của chúng , trông vô cùng bề thế và đẳng cấp.”
“Giống như phim truyền hình ?” Tô Nhuyễn hỏi.
“ , y hệt như đúc, những đó mới là giới thượng lưu đích thực. Trong nhà họ tài xế riêng, bảo mẫu, riêng chi phí sửa sang bảo dưỡng nhà cửa hàng năm thôi ngốn mười mấy vạn tệ , một trăm vạn tệ thì đáng là bao.” Hoắc Hướng Dương thâm thúy .
Hoắc Hướng Dương lời ý tứ sâu xa: “ quen một trẻ tuổi, thừa kế di sản của ông nội cũng vài trăm vạn tệ, nhưng miệng ăn núi lở, đầy hai năm bán cái biệt thự ông nội để cho .”
Tô Thanh Thanh nhân tiện thêm: “Thế nên đàn ông cần dựa dẫm cha , cho cùng vẫn bản lĩnh thực sự mới đáng nể.”
“Người đời câu ‘ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây’, ai mà sang năm ai sẽ là đổi vận, phất lên .”
Cô cố ý xoay xoay chiếc vòng vàng cổ tay, giọng điệu đầy vẻ khoe khoang: “Ví như chúng đây , năm chẳng vẫn nghèo đến mức vay tiền ? Vay ba vạn tệ để mở cửa hàng, ban đầu chỉ định kiếm chút tiền công thôi, ai ngờ doanh thu một ngày gần một vạn .”
Mọi xung quanh lập tức kinh ngạc: “Mở cửa hàng ở thành phố Yến mà kiếm tiền dễ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-415.html.]
“Thật ai cũng may mắn như ạ, chủ yếu là vì và Hướng Dương gu chọn quần áo tương đối , khách hàng đều ưng ý và thích mua đồ ở cửa hàng của chúng .”
“Có điều sang năm thì .” Cô xoa bụng, liếc mắt Tô Nhuyễn, : “ sắp sinh em bé, chắc thuê thêm mới .”
Lời dứt, ít lập tức nảy sinh hứng thú. Dù Lộc Minh Sâm quả thực là một nhân vật huyền thoại, nhưng nếu thể theo Tô Thanh Thanh, ngoài việc, khác, đó là chuyện liên quan đến kế sinh nhai của chính họ.
Cuối cùng cũng nhận đãi ngộ của nhân vật trung tâm, Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương đều đắc ý hăng say khoác lác ngớt.
Mọi đều cuốn hút bởi câu chuyện của họ, đúng lúc tạo cơ hội cho Tô Nhuyễn thương lượng riêng với Lộc Minh Sâm: “Anh nghĩ trong tay bà cụ đồ của ? Sao em cứ cảm thấy bà như đang lừa ?”
Mèo con Kute
Lộc Minh Sâm cúi đầu ngắm lọn tóc mai buông lơi bên tai cô, nhỏ giọng : “Trong danh sách của hồi môn thiếu hai chiếc nhẫn vàng và một đôi vòng tay bạc. Chắc còn vài chiếc nhẫn vàng nữa, thể là giấu trong tường kép của hộp đựng đồ.”
“Mấy món đó đều cả, nhớ khi còn nhỏ từng chụp một tấm ảnh chung với …”
Tô Nhuyễn hiểu ý Lộc Minh Sâm. Đồ đắt tiền căn bản nhiều. Có lẽ bà cụ Lộc thấy tình cảnh thê t.h.ả.m của ông cụ Lộc nên dùng mấy món đồ mồi nhử, để con cái phụng dưỡng tuổi già. Đáng tiếc, ba em nhà hun đúc từ nhỏ, ai nấy đều chỉ đến lợi ích cá nhân.
Ông cụ Lộc lén lút giấu nhiều vốn riêng như , còn đối xử công bằng với ba đứa con, khiến ba em đều cho rằng chịu thiệt thòi, còn tín nhiệm ông bà nữa. Kết quả là bà cụ Lộc dùng chiêu cũ, những đạt mục đích, ngược còn ba đứa con ngược đãi, ép buộc bà thỏa hiệp.
Thứ Lộc Minh Sâm lấy về, chẳng qua chỉ là một tấm ảnh chụp mà thôi.
Lâm Vi Vi qua đời khi Lộc Minh Sâm mới sáu tuổi. Ngoài một tấm ảnh chụp khi còn thiếu nữ ở chỗ dì Phúc, còn giữ bất kỳ kỷ vật nào khác…
Nghĩ đến đây, Tô Nhuyễn chợt chạnh lòng, cô mở mười ngón tay , đan tay Lộc Minh Sâm, siết chặt lấy .
Lộc Minh Sâm cô một cái, nhẹ nhàng siết chặt, khẽ lắc bàn tay cô.
Thật , ai nấy đều rõ, lấy những di vật thuộc về Lâm Vi Vi e rằng chỉ là mơ hão. Với cái tính tham lam của cặp vợ chồng già nhà họ Lộc, đến cả Lộc Minh Sâm là con ruột của Lâm Vi Vi mà chúng còn ngược đãi đủ kiểu, thì họ thể giữ di vật của cô chứ?
Tô Nhuyễn càng nghĩ càng bất bình, cô sang với Lộc Minh Sâm: “Lát nữa đừng chen , cứ để em hết.”
Nhà họ Lộc chà đạp lên xương m.á.u của cha Lộc Minh Sâm, dẫm đạp lên tôn nghiêm của , sống sung sướng gần hai mươi năm trời. Giờ đến khi bà cụ Lộc điên loạn mà vẫn lợi dụng Lộc Minh Sâm để đạt cuộc sống yên ư? Nực ! Người nhà họ Lộc… Đừng hòng sống yên!