Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 420:2)

Cập nhật lúc: 2025-10-10 00:31:43
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lần , họ vẫn chọn nhà khách gần cục công an thành phố như . Rõ ràng, nơi an hơn hẳn những chỗ khác, mà điều kiện cũng tệ chút nào.

 

Nghỉ ngơi lấy sức một đêm, chín giờ sáng hôm , đúng lúc phòng giao dịch mở cửa, hai xách theo một chiếc vali đầy cổ phiếu đến sở giao dịch chứng khoán.

 

Từ đằng xa, họ thấy một đám đông rộn ràng, nhốn nháo, thi thoảng còn vang lên tiếng hoan hô.

 

Giờ đây, sức nóng tại khu giao dịch khác biệt so với năm khi Tô Nhuyễn đến. Người dân địa phương đều hào hứng đến mức phát cuồng, bên ngoài khu giao dịch đông nghịt , kẻ mua bán tấp nập, còn nhiều đến chỉ để quan sát chỉ .

 

Xung quanh còn nhiều chốt gác của cảnh sát, một vài cảnh sát cũng đang tuần tra quanh đó.

 

Lộc Minh Sâm ôm Tô Nhuyễn lòng che chở, bảng đen ghi chỉ mà nhân viên mới sửa, khỏi tặc lưỡi: “Hôm nay mã cổ phiếu tăng tận 10%, những mã khác cũng đều tăng.”

 

Thêm một ngày nữa kiếm hơn hai vạn. Đến Lộc Minh Sâm cũng động lòng. Chỉ cần giữ thêm hai ngày nữa là họ đủ tiền trang hoàng nhà cửa, tứ hợp viện cũng thể lắp đặt hệ thống sưởi, phòng ngủ thể sắm một chiếc giường lớn hơn…

 

Tô Nhuyễn nào trong đầu đang tính toán chuyện gì, cô trực tiếp kéo bán cổ phiếu ngay.

 

Số cổ phiếu của họ vượt quá hai mươi vạn, nên phòng tiếp đón riêng. Hơn nữa, với tốc độ tăng trưởng điên cuồng như , mua nhiều mà bán ít, khiến nhân viên giao dịch xác nhận với họ vài .

 

Chỉ trong lúc trò chuyện với nhân viên giao dịch, tám mã cổ phiếu của họ tăng thêm tổng cộng 1%, vài ngàn đồng nữa chui túi.

 

Tô Nhuyễn dứt khoát đẩy vali cổ phiếu cho nhân viên giao dịch: “Bán hết!”

 

Mùng một Tết, khi hai tính toán thì hai mươi hai vạn cổ phiếu, đến mùng tám bán hai mươi lăm vạn sáu ngàn. Mà đây mới chỉ là cổ phiếu của riêng Lộc Minh Sâm.

 

Năm , Tô Nhuyễn đầu tư mười ba ngàn tệ, giờ đây bán hơn mười bốn vạn tệ.

 

Một chiếc vali chất đầy cổ phiếu biến thành một chiếc vali chất đầy tiền mặt. Hai rời khỏi khu giao dịch mà gây bất kỳ sự chú ý đặc biệt nào, dù ở nơi , những như họ hề ít.

 

Trước khi , Lộc Minh Sâm tò mò xem chỉ tăng đến mức nào, nhưng Tô Nhuyễn ngăn : “Đừng ! Nếu lỡ xem thì cũng đừng cho em nhé!”

 

Lộc Minh Sâm nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”

 

Tô Nhuyễn ôm ngực, vẻ mặt đau khổ : “Lỡ mà nó vẫn còn tăng nữa, em sẽ đau lòng c.h.ế.t mất thôi!”

 

Cái cảm giác mà chỉ cần chậm trễ thêm vài phút, thậm chí vài giờ, là thể kiếm mấy ngàn, thậm chí mấy vạn đồng thực sự quá mức kích thích.

 

Kiếp , khi cô bắt đầu tìm hiểu về chứng khoán, cô giao dịch bằng máy tính. Tài khoản mua cổ phiếu liên kết trực tiếp với tài khoản ngân hàng, việc mua bán chỉ thể hiện bằng những con điện tử, cảm giác khác xa với việc cầm tiền thật trong tay thế . Một ngàn tệ thôi mà là cả một xấp dày cộp !

 

Lộc Minh Sâm bật . Thấy cô bình thản suốt cả quá trình, còn tưởng cô để tâm cơ chứ.

 

Cuối cùng vẫn đầu lướt qua, thản nhiên : “À, giảm .”

 

Tô Nhuyễn vui vẻ mặt, lập tức đầu : “Giảm bao nhiêu ?”

 

Vốn dĩ Lộc Minh Sâm chỉ cô thoải mái một chút, nào ngờ cô phản ứng nhanh nhạy đến . Dù thể thấy bảng điện tử, nhưng tiếng hoan hô phấn khích trong đám đông ngầm chứng minh điều ngược .

 

Tô Nhuyễn bĩu môi, định véo Lộc Minh Sâm một cái, nhưng ánh mắt cô đột nhiên nheo .

 

“Sao ?” Lộc Minh Sâm theo hướng mắt cô, và trông thấy hai Tô Thanh Thanh cùng Hoắc Hướng Dương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-4202.html.]

 

Lần rõ ràng cả hai cẩn thận hơn nhiều, đều mặc quần áo màu xám xịt, đội mũ và đeo khẩu trang kín mít. Thế nhưng, cái bụng lớn của Tô Thanh Thanh và khuôn mặt xanh tím của Hoắc Hướng Dương vẫn vô cùng dễ nhận .

 

Tô Nhuyễn thấy họ đang xếp hàng trong đội ngũ bán cổ phiếu, nhưng khi đến quầy giao dịch chần chừ lùi , rõ ràng là nỡ bán.

 

Tô Nhuyễn tặc lưỡi, lắc đầu: “Em cá là cuối cùng hai họ sẽ chẳng kiếm bao nhiêu . Anh tin ?”

 

Lộc Minh Sâm xoa đầu cô, bật : “Tin chứ. Không em rằng những quá tham lam kiếm nhiều thì cuối cùng đều tán gia bại sản ?”

 

như dự đoán của Tô Nhuyễn, Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương vốn dĩ quyết định hôm nay bán cổ phiếu, nhưng cuối cùng đến nơi nấn ná, luyến tiếc mãi thôi.

 

Năm , chuyện cướp bóc, cổ phiếu mà Tô Thanh Thanh cưỡng ép Hoắc Hướng Dương mua thể bán . Cộng thêm việc cả hai bọn cướp nhốt một đêm khiến họ sợ vỡ mật, suốt một thời gian dài đó, họ dám bén mảng đến khu giao dịch nữa.

 

Tô Thanh Thanh vẫn luôn chú ý tới tin tức thị trường chứng khoán. Sau , Hoắc Hướng Dương thấy giá cổ phiếu tăng vọt, tiền ba ngàn tệ ban đầu họ bỏ mua cổ phiếu mỗi ngày đều kiếm thêm mấy chục đồng, cuối cùng trong lòng mới nhẹ nhõm, và cũng bắt đầu thường xuyên theo dõi tin tức về chứng khoán.

 

Nửa năm , quy định giá trần hủy bỏ, giá cổ phiếu tăng chóng mặt, bắt đầu hưng phấn tột độ.

 

Hiện giờ, cổ phiếu thực sự giống hệt trong giấc mơ của Tô Thanh Thanh: ba ngàn cổ phiếu họ mua năm tăng lên ba vạn. Còn cả khoản tiền thế chấp nhà vay ở huyện Khai Vân, họ dùng một vạn rưỡi để nhập hàng và mở cửa hàng ở thành phố Yến, tiền một vạn rưỡi còn đều quăng thị trường chứng khoán, hiện tại tăng gần bốn .

 

Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương chằm chằm chỉ tấm bảng đen, hai bàn tay nắm chặt đến toát mồ hôi.

 

Hoắc Hướng Dương cúi đầu thì thầm: “Ba vạn cộng sáu vạn, bây giờ là chín vạn . Hôm nay tăng thêm 10%, nghĩa là chín ngàn đồng nữa sẽ về tay !”

 

Giọng Hoắc Hướng Dương giấu sự phấn khích: “Hay là hôm nay chúng đừng vội bán, ngày mai khả năng tăng đến 20% lận đó, tức là thêm mười tám nghìn tệ…”

 

Tô Thanh Thanh thoáng chần chừ.

 

Hoắc Hướng Dương tiếp lời: “Em chỉ mơ thấy trong hai tháng thôi, mà giờ vẫn còn hơn nửa tháng nữa cơ. Chỉ cần mỗi ngày tăng thêm 5% thôi, đến mười ngày, chín mươi nghìn tệ thể hóa thành hơn hai trăm nghìn tệ .”

 

Tô Thanh Thanh , còn do dự nữa, liền cùng rời khỏi đám .

 

Cả nhà họ vất vả buôn bán cả tháng mới kiếm một hai chục nghìn tệ, mà hiện tại chỉ cần để tiền ở đó, chẳng cần gì, mỗi ngày cũng kiếm nhiều tiền như . Đổi khác, ai mà nỡ bán chứ?

 

Cuối cùng, hai nán chằm chằm bảng chỉ , cho đến giờ nghỉ, chỉ tăng thêm 16%. Hôm đó, họ kiếm thêm gần mười lăm nghìn tệ.

 

Cả hai vô cùng phấn khởi, thuê một khách sạn sang trọng để tận hưởng một đêm. Ngày hôm , họ đến quan sát chỉ . Giữa phiên, khi thấy chỉ giảm, họ còn dọa cho hết hồn, vội vàng tìm nhân viên giao dịch chuẩn bán . đến lúc họ định bán thì chỉ vọt lên, thậm chí còn tăng mạnh.

 

Những bán cổ phiếu cũng nhanh chóng rời . Tô Thanh Thanh vẫn còn đang lưỡng lự, Hoắc Hướng Dương kiên quyết kéo cô : “Không bán, để mai bán.”

 

mà…” Tô Thanh Thanh : “Ngày mai chúng còn việc quan trọng hơn , tới .”

 

“Vậy thì ngày !” Sắc mặt Hoắc Hướng Dương, ban nãy còn tái mét vì lo lắng, giờ đỏ bừng lên vì phấn khích: “Tăng nhanh thế , thấy khả năng còn tăng thêm vài ngày nữa. Mỗi ngày hơn mười nghìn tệ đó, chỉ cần hai ngày thôi là đủ tiền chúng trả nợ còn gì.”

 

“Huống chi tăng nhiều như , giảm một ngày cũng chẳng . Cùng lắm thì hai ngày đó chúng kiếm thêm gì, vẫn còn hơn chín mươi nghìn tệ mà. Nếu kiếm , sẽ hóa thành mười mấy vạn…”

 

Tô Thanh Thanh ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng đúng. Nếu giá giảm, bọn họ sẽ lập tức bán. Biết kiếp đến cuối tháng hai giá mới chạm đáy.

 

Hơn nữa, bọn họ sắp gặp Cố Vĩ Lương . Dù thật sự mất mấy chục nghìn tệ , đối với bọn họ mà cũng chỉ như hạt mưa phùn.

Mèo con Kute

 

 

Loading...