So với việc bán cổ phiếu, cứu Cố Vĩ Lương là chuyện Tô Thanh Thanh quan tâm hơn cả lúc .
Sau khi trở khách sạn, cô cứ trằn trọc suy nghĩ kế hoạch ngày mai, xem gì sai sót .
Hoắc Hướng Dương quấn khăn tắm bước từ phòng tắm, lên giường cạnh cô, tò mò hỏi: “Vị quý nhân mà em mơ thấy đó đang gì ?”
Tô Thanh Thanh dựa lòng , đôi mắt cô lấp lánh sự hưng phấn: “Là một Hoa Kiều về nước, ông trùm trong ngành trang sức và thời trang. Hai mươi năm , chuỗi cửa hàng trang sức và thời trang của gia đình ông sẽ phủ khắp cả nước. Nghe cá nhân ông sở hữu khối tài sản hơn chục tỷ tệ, còn công ty của ông thì khỏi , tổng cộng thể lên đến hàng chục tỷ tệ đó.”
“Nghe ở nước ngoài, gia đình ông sở hữu một trang viên rộng lớn, từ cổng đến biệt thự chính xe một lúc mới tới nơi.”
Hoắc Hướng Dương há hốc mồm: “Thật giả ? Sao thể như thế ?”
“Sao thể chứ?” Tô Thanh Thanh đáp, “Ở nước ngoài nhiều giàu như , ở trong nước cũng sẽ thôi.”
Hoắc Hướng Dương : “Cũng là em mơ thấy ? Vậy em cũng lợi hại quá .”
Tô Thanh Thanh : “Còn , khắp nơi đều là nhà cao ốc. Cái máy nhắn tin thì đáng là gì, trong giấc mơ còn chê nó cồng kềnh nữa kìa!”
Nghĩ đến cái máy nhắn tin luôn , Hoắc Hướng Dương cảm thấy thật sự thể nào tưởng tượng nổi cái thế giới trong mơ của Tô Thanh Thanh trông sẽ .
Tô Thanh Thanh tiếp: “Như vị quý nhân , một bộ quần áo của mười mấy nghìn tệ , khi đắt mấy chục nghìn tệ cũng là chuyện thường.”
Hoắc Hướng Dương : “Mấy bộ quần áo đó đắt như vàng ? Mà quý giá đến ?”
Tô Thanh Thanh : “Đó là hàng thiết kế cao cấp, độc bản, đương nhiên giá trị thể đong đếm bằng tiền .”
Hoắc Hướng Dương tấm tắc: “Thế thì chẳng chúng chỉ cần đặt may vài bộ như thế là giàu to ?”
Tô Thanh Thanh trừng một cái: “Anh xem, ân nhân cứu mạng mà chỉ đáng giá mỗi hai bộ quần áo thôi ?”
Hoắc Hướng Dương : “Cũng . Một nhà máy thì ít nhất cũng tương đương năm sáu bộ quần áo đó nhỉ?”
Dứt lời, kìm mà mải mê tưởng tượng: “Em xem, chúng nên mở nhà máy gì bây giờ nhỉ?”
Tô Thanh Thanh : “Hay là mở xưởng may . Anh mắt như , quần áo chắc chắn sẽ hốt bạc. Sau thể tạo dựng thương hiệu riêng, chẳng khác gì những bộ cánh cao cấp thiết kế trong mơ. Quan trọng là ở quê tay nghề may vá khéo léo thiếu, nhân công vải vóc đắt đến mấy cũng đáng kể, phần còn đều là lợi nhuận ròng.”
Hoắc Hướng Dương : “Thế thì chẳng may một bộ quần áo là thể bỏ túi mười vạn tệ ?”
Hai đang thả sức vẽ vời tương lai. Bỗng, Tô Thanh Thanh khẽ nhíu mày, “A” một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-421.html.]
Hoắc Hướng Dương cũng cảm nhận sự cựa quậy bàn tay, hớn hở : “Con trai chúng hoạt bát thật đấy!”
Tô Thanh Thanh xoa bụng, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc: “Chỉ hơn tháng nữa thôi là chúng thể gặp bé .”
Hoắc Hướng Dương lo lắng hỏi: “Ngày mai em ? Nếu bất kỳ nguy hiểm nào, em đừng nữa nhé!” Anh nghiêm túc : “So với mấy thứ giàu nhanh chóng đó, em và con mới là điều quan trọng nhất.”
Tô Thanh Thanh cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng vẫn kiên quyết đáp: “Đương nhiên là !”
Cô nhất định trở thành ân nhân cứu mạng của Cố Vĩ Lương. Chuyện sẽ quyết định địa vị của cô ở nhà họ Hoắc trong tương lai.
Nghĩ đến mấy tháng nay, chồng và Hoắc Hướng Mỹ luôn tỏ thái độ khó chịu với , trong lòng Tô Thanh Thanh chợt nảy sinh ý nghĩ độc ác.
là hai kẻ vô ơn! Năm cô chỉ lỡ tay thuê nhầm Lý Chiêu Đệ thôi, mà khi ăn Tết, con nhà họ Hoắc mỗi mua một chiếc lắc vàng mà hề phần cô . Họ còn gì nhỉ? À, vì cô gây thiệt hại mấy ngàn đồng cho cửa hàng.
Sao bọn họ nhớ, nhờ cô mà cửa hàng mới kiếm tiền chứ?
Đợi cô lấy báo , để bọn họ tận mắt thấy giá cổ phiếu tăng đến mức nào, họ lập tức ân cần sẽ mua bù cho cô một cái.
May mà Hoắc Hướng Dương vẫn săn sóc, mua bù cho cô một chiếc lớn hơn, còn kèm thêm một sợi dây chuyền.
Thế mà lão phù thủy già đó vẫn vui, hừ! Chẳng lẽ cô kiếm tiền thì phép tiêu xài ?
Mấy hôm khi từ nhà đẻ về, họ bắt đầu mặt nặng mày nhẹ với cô, gì nhỉ? À, vì cô khiến Hoắc Hướng Dương trở nên hai lòng. Họ còn mắng cô là đồ chổi, còn năm nay cô ở quê sinh con chăm sóc, để cả nhà họ ung dung tự tại ở thành phố Yến.
là suy nghĩ ho thật đấy!
Hoắc Hướng Dương thậm chí còn cách nào với , hai họ chạy tới thành phố Thân vẫn là hành động "tiền trảm hậu tấu".
Tô Thanh Thanh khẽ nheo mắt, bà chồng và cô em chồng thẳng đều là những kẻ ham danh lợi. Kiếp , Tô Nhuyễn Cố Vĩ Lương chỗ dựa, hai con nhà họ Hoắc mới cung phụng chị như thể Bồ Tát giáng trần.
Đời thì cứ chờ xem! Đến lúc đó cô nhất định sẽ cho cái lão phù thủy già và Hoắc Hướng Mỹ lười biếng cắm rễ ở quê!
Hoắc Hướng Dương vẫn còn đôi chút lo lắng: “Hay là em kể thật tỉ mỉ một , tự một .”
Mèo con Kute
“Không !” Tô Thanh Thanh : “Không em, chắc cứu ông .”
Cô theo chỉ để trở thành ân nhân cứu mạng của Cố Vĩ Lương, mà còn đề phòng Tô Nhuyễn.
Ở kiếp , Tô Nhuyễn nhờ cậy Cố Vĩ Lương mà ít lợi lộc, kiếp lẽ nào cô dễ dàng buông bỏ?