Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 422

Cập nhật lúc: 2025-10-10 00:31:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tô Thanh Thanh cẩn thận suy tính , xác định Tô Nhuyễn tài nào quen với Cố Vĩ Lương , trong lòng cô mới cảm thấy yên tâm phần nào.

 

Nghĩ đến đó, cô lập tức dặn dò Hoắc Hướng Dương: “Anh, ngày mai đến thời điểm đó, tay thật nhanh, đừng chần chừ một chút nào, ?” Cô hành động Tô Nhuyễn bằng giá.

 

“Biết , em cứ yên tâm.” Hoắc Hướng Dương khẽ cúi xuống hôn cô . Nhìn gương mặt sưng tím của đối phương, Tô Thanh Thanh vội vàng nhắm mắt … Đột nhiên trong lòng cô dấy lên chút nghi hoặc, Hoắc Hướng Dương thật sự mạnh mẽ đến thế ?

 

Lần đám trói c.h.ặ.t t.a.y chân, thể phát huy hết khả năng, lẽ chỉ vì Lộc Minh Sâm quá cao tay mà thôi.

 

 

Lúc , Tô Nhuyễn cũng đang nghĩ về chuyện ngày mai sẽ cứu Cố Vĩ Lương.

 

Tô Thanh Thanh đoán đúng một điều, hiện tại đúng là cô quen Cố Vĩ Lương, thể nghĩ cách nào để tiếp cận sớm hơn.

 

Ở kiếp , khi cứu Cố Vĩ Lương, cô căn bản hề bận tâm. Vừa ghi lời khai ở đồn công an xong, cô lập tức kéo Hoắc Hướng Dương rời . Sau đó, chính Cố Vĩ Lương cố tình dựa thông tin liên lạc họ để ở đồn cảnh sát mà tìm đến tận nơi.

 

Cố Vĩ Lương đền đáp họ. Khi , Tô Nhuyễn chỉ tạm thời xuống phương nam để tìm hiểu cuộc sống của Hoắc Hướng Dương, nhanh đó cô sẽ trở về tỉnh Đông Lâm để trông coi cửa hàng.

 

Thấy ngoài việc chọn và nhập quần áo cho cửa hàng, Hoắc Hướng Dương còn công việc nào khác đáng kể, khi Cố Vĩ Lương sở hữu một xưởng may mặc, Tô Nhuyễn vì tính toán cho tương lai xa hơn, bèn ngỏ ý việc tại xưởng may của .

 

Sau khi Cố Vĩ Lương hứa hẹn, cô dặn dò Hoắc Hướng Dương nhiều , rằng nhất định đối xử với cô như một công nhân bình thường, đừng bao giờ nghĩ là ân nhân cứu mạng mà gì thì . Khi đó tình cảm giữa hai vẫn , Hoắc Hướng Dương cũng lắng và tiếp thu.

 

Bởi , họ từng tìm hiểu bất kỳ thông tin cá nhân nào về Cố Vĩ Lương. Cho nên bây giờ cứu , cô chỉ thể đến đúng địa điểm mà kiếp từng trải qua, và chỉ thể “ôm cây đợi thỏ”.

 

 

Khu Hoàng Sơn là một khu vực khá hẻo lánh ở thành phố Thân, sát vùng ngoại thành, mang vẻ quê mùa hơn hẳn so với nội thành.

 

Ba giờ chiều, con đường chính duy nhất trong khu vẫn còn khá náo nhiệt. Không ít mặc quần áo mới tinh dạo đường, bóng cây còn vài cụ ông đang đ.á.n.h cờ tướng.

 

Ven đường, một tài xế taxi đang càu nhàu khó chịu: “Hai mươi phút đấy, hai còn định nữa ? Bỏ vài đồng bạc lẻ mà tưởng mua đứt thời gian của cả ngày chắc?”

 

Người phụ nữ đang mang thai, trong chiếc áo khoác màu nâu nhạt, rút năm mươi đồng từ trong túi xách, đưa cho gã tài xế: “Chờ ở đây thêm hai tiếng nữa, tiền đủ ?”

 

Gã tài xế nhận tiền ngậm ngay miệng , còn ý kiến gì. Hắn tay kẹp chặt tiền, lẩm bẩm: “Được , thế thì chúng cứ thong thả chờ đợi thôi.”

 

Người phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i đó ai khác chính là Tô Thanh Thanh. Hoắc Hướng Dương cũng xuống xe, cạnh cô , cùng quan sát xung quanh: “Trong giấc mơ của em, đó là chiếc xe thế nào? Có nhớ biển ?”

 

Tô Thanh Thanh đáp: “Sao mà em nhớ rõ biển xe chứ? Em chỉ đó là một chiếc xe gia đình bình thường thôi.”

 

Kiếp chỉ kể dũng cảm vật lộn với bọn cướp , chứ kể mấy thứ râu ria khác gì.

 

Cũng may, thời buổi xe cộ vốn dĩ còn thưa thớt nên mục tiêu của họ rõ ràng. Mỗi chiếc xe ngang qua, cả hai đều chằm chằm, liên tục kiểm tra xem điểm nào bất thường .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-422.html.]

Nửa tiếng , một chiếc taxi xuất hiện ở phía cuối con đường. Nhìn bóng dáng cao lớn ghế phụ, Tô Thanh Thanh khẽ nhíu mày, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.

 

Đợi chiếc taxi đó tới gần, Tô Thanh Thanh quả nhiên nhận đó chính là Lộc Minh Sâm.

 

nhịn nắm c.h.ặ.t t.a.y Hoắc Hướng Dương. Y như rằng, Tô Nhuyễn cũng mặt.

Mèo con Kute

 

Hơn nữa……

 

Tô Thanh Thanh chìm suy nghĩ. Tô Nhuyễn ở phía đối diện, chăng điều đó nghĩa là bên đó sẽ tiện cho việc cứu hơn?

 

Bởi vì đời Hoắc Hướng Dương chỉ chiếc taxi của họ dừng ở ven đường, cụ thể là bên nào, nhưng Tô Nhuyễn mới chính là trực tiếp trải qua sự việc đó, nên chắc chắn cô chuyện.

 

Vừa nghĩ đến đây, Tô Thanh Thanh lập tức kéo Hoắc Hướng Dương vọt lên xe, với chú tài xế: “Dừng xe ở phía đối diện ạ.”

 

Sau đó ghé sát tai Hoắc Hướng Dương, khẽ thì thầm: “Em linh cảm bọn sắp đến , Hướng Dương, lát nữa em hiệu thì xông ngay nhé, tuyệt đối để ai khác nhanh chân hơn, hiểu chứ?”

 

Hoắc Hướng Dương gật đầu đầy phấn khích: “Cứ yên tâm.”

 

Vừa dứt lời, thấy một chiếc ô tô đen từ phía xa lao tới. Tài xế taxi thấy cách vẫn còn xa, liền theo thói quen đầu xe.

 

lúc bánh xe đến giữa đường, chiếc ô tô bỗng nhiên tăng tốc, lao thẳng tới. Tài xế taxi sợ đến tái mặt, văng tục một tiếng, vội vàng đạp phanh, định đ.á.n.h lái tránh .

 

Thế nhưng chiếc ô tô lạng lách đường, đ.â.m sầm bên , va quẹt bên .

 

Mọi hét toáng lên, bỏ chạy tán loạn. Tài xế taxi văng tục một tiếng, nắm chặt vô lăng, chuẩn rồ ga chạy. Vừa đúng lúc đó, chiếc ô tô bất ngờ đ.â.m sầm đuôi xe , may mà tài xế nhanh tay lẹ mắt, kịp thời đạp phanh.

 

Rồi cuối cùng chiếc ô tô đó hất văng, đ.â.m thẳng cây cột điện ven đường.

 

Tài xế toát mồ hôi lạnh nhễ nhại, Tô Thanh Thanh thì hớn hở, vội vàng thúc giục: “Anh Hướng Dương, mau lên!”

 

Chiếc ô tô gây t.a.i n.ạ.n đang ngay gần chỗ Hoắc Hướng Dương, chỉ cần xuống xe là thể lao đến ngay. Còn Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn ở phía bên thì gặp chút rắc rối.

 

Thấy cửa xe ô tô mở toang, một đàn ông trung niên chật vật bò xuống, gân cổ lên, kêu la cầu cứu.

 

Tô Thanh Thanh thực sự sợ Tô Nhuyễn sẽ đến kịp, lập tức màng thứ, hung hăng đẩy Hoắc Hướng Dương một cái thật mạnh: “Đi mau!”

 

Hoắc Hướng Dương đang lom khom chui khỏi xe, vốn dĩ mất thăng bằng, trong tình thế cấp bách, Tô Thanh Thanh còn sức đẩy một cách cực mạnh, khiến loạng choạng ngã nhào về phía đối diện, đầu đ.â.m sầm cái bụng tròn vo, ú nu. Đó chính là một trong hai kẻ xuống xe, đang định đuổi theo đàn ông trung niên đang kêu cứu

 

Ngẩng đầu lên, lập tức đối mặt với một khuôn mặt hung dữ đang trợn trừng ...

 

Tô Thanh Thanh:……

 

Cũng tính là “giúp” , đúng nhỉ?

 

 

Loading...