Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 425:3)
Cập nhật lúc: 2025-10-10 00:31:48
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm phối hợp điều tra xong xuôi, khi ngoài, vị cảnh sát thẩm vấn Tô Thanh Thanh tới hỏi: “Cô ngài là chị gái cô ?”
Tô Nhuyễn trả lời đúng sự thật: “Là chị họ, chỉ là mối quan hệ cho lắm, chúng chuyện của bọn họ.”
Vị cảnh sát hỏi thêm gì, vẻ như tạm thời họ sẽ thả dễ dàng .
Trước khi , Tô Nhuyễn còn thấy Hoắc Hướng Dương giải sang một phòng thẩm vấn khác, hiển nhiên là tách và Tô Thanh Thanh , thẩm vấn riêng từng .
Nhìn mặt xanh tím, Tô Nhuyễn nhịn bật nho nhỏ. Lộc Minh Sâm nắm lấy tay cô, mười ngón tay họ đan chặt , thong thả hỏi: “Thế nào? Thấy hả hê ?”
Tô Nhuyễn : “Hả hê chứ! Xem còn dám chọc tức em nữa .”
Khi hai về khách sạn, đường ngang qua một sàn giao dịch chứng khoán, thấy bên ngoài đều với vẻ mặt hốt hoảng, liên tục xô đẩy, chen lấn cửa sàn giao dịch, ai nấy đều nhao nhao:
“Bán!”
“ bán!”
Tô Nhuyễn rõ bảng chỉ , Lộc Minh Sâm nhón gót qua một cái, kinh ngạc thốt lên: “Rớt giá đến hai mươi phần trăm …”
Anh âm thầm tính toán: “Mười vạn tệ thế là bay mất hai vạn trong chớp mắt.”
Tô Nhuyễn : “Chứ nữa, lúc lên thì sướng thật, nhưng lúc rớt giá thì đúng là xanh mắt.”
Đã đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân: “Thế là mất sạch tiền lãi của hai ngày !”
Có cam lòng: “Không , chuyện cổ phiếu lên xuống là hết sức bình thường, ngày mai nó bật tăng trở , đây từng tăng trưởng như thế, thể sụp đổ chứ.”
Chứng kiến cảnh họ luống cuống, Tô Nhuyễn khỏi nghĩ đến Tô Thanh Thanh. "Chắc hai đó vẫn kịp bán cổ phiếu nhỉ? Nếu điều tra đến mai..."
"Mai là thứ sáu, thứ bảy là ngày nghỉ... Chậc chậc..." Thiệt hại chắc chắn là cực kỳ lớn.
Mọi chuyện diễn đúng như Tô Nhuyễn dự đoán. Thứ sáu, Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương thả, định bụng hỏi thăm tin tức của Cố Vĩ Lương, thì thấy một cảnh sát bên cạnh lắc đầu cảm thán: "Trời ạ, thị trường chứng khoán sụt giảm phanh, đúng là đáng sợ thật. Cứ cái đà , khả năng mất trắng cả vốn là cao."
Sắc mặt hai lập tức đại biến, chẳng màng đến chuyện gì nữa, vội vã lao thẳng đến sàn giao dịch chứng khoán.
Thế nhưng, ba rưỡi chiều, phòng giao dịch đóng cửa. Nhìn con giảm 18% chói mắt tấm bảng đen bên ngoài, cả hai tức tốc mua một tờ báo.
Thấy thông tin ngày hôm qua cũng giảm đến 20%, lòng họ lập tức đau như cắt.
Hoắc Hướng Dương lẩm bẩm: "Mười vạn của chúng bốc chỉ còn bảy vạn ?"
Tô Thanh Thanh đột nhiên nổi giận: " bảo bán , cứ cố chấp chịu, giờ thì , hai ngày mất đứt ba vạn!"
Hoắc Hướng Dương cũng mất hết kiên nhẫn: "Không cô cũng đồng ý ? Cô là mơ thấy mà, chẳng lẽ cô rõ hơn ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-4253.html.]
Sờ đến vết thương còn nhức nhối ở khóe miệng, nhịn : "Trong mơ cô thù oán gì với ? Cố tình hãm hại ..."
"Nếu vì cái giấc mộng vớ vẩn của cô, tệ nhất là hôm qua chúng bán xong xuôi , lấy cái cảnh tổn thất nặng nề như ?"
"Bây giờ thì , quý nhân nào giúp, cổ phiếu cũng rớt giá thê thảm, còn thương nặng đến nông nỗi ..."
Tô Thanh Thanh thể tin nổi, trợn trừng mắt . Hoắc Hướng Dương thì chẳng đôi co thêm, lưng thu dọn đồ đạc.
Tô Thanh Thanh hoảng hốt, cất giọng the thé hỏi: "Anh đang gì thế?"
Hoắc Hướng Dương gom hết đồ đạc bỏ rương hành lý, nhíu mày đáp: "Đổi khách sạn!"
Anh đau lòng bổ sung thêm: "Mỗi đêm gần ba trăm ngàn..."
Bình thường khách sạn tử tế một chút cũng chỉ bảy tám chục ngàn. Ở khách sạn mấy ngày nay tốn mất vài trăm ngàn . Mẹ đúng, Tô Thanh Thanh chính là đồ phá của.
Lúc Tô Thanh Thanh thể bất kỳ ý kiến nào, đó họ vẫn đinh ninh cổ phiếu sẽ bán mười vạn, hoang phí một chút cũng chẳng . giờ thật sự còn nhiều tiền mặt, từ vòng cổ, vòng tay, cho đến tiền lấy hàng đều tiêu gần hết.
Lần gặp cướp, cả hai cũng ám ảnh . Cuối cùng, họ đành đổi sang nhà khách cạnh đồn công an tỉnh, rẻ an hơn nhiều.
Sáng sớm hôm , khi họ đang đặt phòng ở quầy lễ tân thì gặp Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm xuống trả phòng.
Vốn dĩ hôm qua Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn thành công việc, nhưng vì thời buổi ngày nào cũng chuyến bay nên họ ở thêm một hôm để tiện thăm thú khắp nơi.
Tô Thanh Thanh kìm ánh mắt dán chặt Tô Nhuyễn, dừng chiếc vali mà Lộc Minh Sâm đang xách.
Cô Tô Nhuyễn cũng mua cổ phiếu. Nếu Lộc Minh Sâm theo lời cô mà cũng mua thì...
Nhìn sắc mặt rạng rỡ của hai , hiển nhiên là họ bán cổ phiếu thành công. Rất thể, cái vali chính là một vali tiền mặt.
Tô Nhuyễn gương mặt hồng hào, rạng rỡ. Lộc Minh Sâm bên cạnh, lúc thì xoa đầu, lúc nắm tay Tô Nhuyễn, sự cưng chiều và dịu dàng dường như sắp tràn từ ánh mắt của , khiến cô thể nào liên tưởng đến đàn ông tàn nhẫn và đáng sợ trong kiếp .
Tô Thanh Thanh cảm thấy lòng như xé rách, rốt cuộc là vì ? Rốt cuộc Tô Nhuyễn cho ăn canh mê t.h.u.ố.c lú gì...
Việc mất trắng hàng vạn tệ cùng sự biến mất của Cố Vĩ Lương đẩy Tô Thanh Thanh đến bờ vực điên loạn. Cô kiềm chế , cuối cùng cũng cất tiếng chất vấn: “Chú Cố ? Chị cách liên lạc với ông , ? Vì ông mà Hướng Dương nhà thương nặng đến , ông thể bỏ mặc chứ?”
Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm đồng loạt đầu Hoắc Hướng Dương. Anh bỗng dưng cảm thấy lưng và bụng đau nhói, lập tức theo bản năng lùi hai bước.
Mèo con Kute
Tô Nhuyễn nhạt một tiếng: “Chú Cố nào cơ? . Chúng cứu vì đòi báo đáp.”
“ nghĩ, vì vắt óc tìm "chú Cố" nào đó, hai nên nghĩ cách bán cổ phiếu thì hơn.”
Cô liếc xéo Tô Thanh Thanh, lạnh giọng : “Có lẽ cô , giống như lúc cổ phiếu tăng vọt cô thể mua , thì khi nó giảm mạnh, cô cũng chắc bán , vì chẳng ai thèm mua cả.”
Nghe , sắc mặt hai lập tức đổi hẳn.