Trong lúc Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương đang sứt đầu mẻ trán ở thành phố Thân, Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm về đến thành phố Yến.
Hai về đến tứ hợp viện. Vừa bước nhà, họ tin bà cụ Lộc qua đời.
Lý Nhược Lan gọi điện tới, giọng đầy uất ức: “… Sáng nay mới phát hiện , ba đứa súc sinh nhà họ Lộc đó quả thật mất hết nhân tính .”
Thì bà cụ Lộc đang sống sờ sờ ba em nhà họ Lộc bỏ đói đến c.h.ế.t.
Từ ngày Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm quyết định quyên góp những vật phẩm giá trị của Lâm Vi Vi cho chính quyền thôn, thái độ của xung quanh đối với nhà họ Lộc đổi hẳn. Mặc dù đa chỉ dừng ở việc châm chọc vài câu, dùng lời lẽ như chủ nợ để yêu cầu bọn họ giao đồ .
mà, từ khi nhà họ Lộc mất hết thể diện, bọn họ trở nên trơ trẽn như "lợn c.h.ế.t sợ nước sôi", căn bản để tâm đến những lời công kích kiểu .
Có điều, trong thôn nào cũng vài thành phần lưu manh vô , phẩm hạnh chẳng gì. Vì khoản tiền mấy chục vạn trong truyền thuyết, bọn chúng nảy sinh ý đồ . Dù nhà họ Lộc đóng cửa cài then, cuộc sống vẫn yên .
Mèo con Kute
Phiền toái nhất chính là bà cụ Lộc. Hiện giờ bà điên, nhưng đầu óc vẫn lờ mờ nhớ chuyện cũ, đặc biệt là chuyện di vật càng nhớ rõ. Vì thế, ít lén lút nảy sinh ý đồ với bà , định lừa bà ngoài để hỏi chuyện.
Ba em nhà họ Lộc sợ thể đề phòng , nên định nhốt bà trong phòng như .
trưởng bối trong dòng họ đến xem đồng ý, hung hăng răn dạy bọn họ, cho phép loạn. Thậm chí còn đón bà cụ , ý đồ đen tối là gì thì cần cũng .
Tất nhiên ba em đồng ý. Tuy rằng khi tranh chấp, bà cụ tạm thời ở trong nhà, nhưng đám vô trong thôn và lòng tham của trong dòng họ khiến ba em nhà họ Lộc cảm thấy nguy cơ vô cùng lớn.
Vì thế, bọn họ quyết định tay để chiếm lợi thế, liên thủ ép bà cụ nơi giấu di vật.
Biện pháp thì đơn giản: đó chính là bỏ đói.
Dù điên, bà cụ vẫn đói bụng thì ăn. Ba phiên dỗ dành, rằng chỉ cần bà cụ di vật của Lâm Vi Vi ở sẽ cho bà đồ ăn, thì nhịn.
Đương nhiên bà cụ thể lời. Dù bà , bọn họ cũng chẳng tin, vì thế bà bọn chúng bỏ đói ròng rã một ngày trời.
Từ khi trở Tô Gia Câu, ba em nhà họ Lộc nào đối xử với bà cụ. Sau khi bà nổi điên gây chuyện chấn động cả gia đình, bọn họ càng cớ giận cá c.h.é.m thớt, ăn uống đều tùy tiện ném cho bà chút cơm thừa canh cặn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-426.html.]
Bà cụ đói rét chuyện ngày một ngày hai, hơn nữa giữa tháng Giêng, họ còn chẳng thèm đốt lò sưởi giường đất cho bà. Tuy Lộc Thải Hà miệng đốt , nhưng sáng hôm , chiếc giường đất vẫn lạnh lẽo như băng, chẳng khác gì t.h.i t.h.ể bà cụ.
Lý Nhược Lan kể: “Ba em Lộc Mãn Cát trong dòng họ tố cáo tội ngược đãi cha ruột. E rằng họ sẽ tù dài dài.”
Dì Phúc dù hận hai vợ chồng già nhà họ Lộc đến nghiến răng ken két, nhưng đối phương gặp kết cục thế , bà cũng khỏi thở dài: “ là tạo nghiệp mà. Thế nên sống vẫn nên nhiều việc thiện, nếu hại cuối cùng thành hại .”
Tô Nhuyễn im lặng, khi ăn cơm cũng chẳng còn chút khẩu vị nào. Dì Phúc còn tưởng cô mệt mỏi vì xe, đặc biệt nấu cho cô một bát mì xuông nóng hổi.
Ăn uống xong xuôi, Tô Nhuyễn xem xét phòng việc và nhà kho một lượt.
Bụng Hoàng Tiểu Thảo còn nhỏ, nhưng cô vẫn chẳng chịu an nhàn. Khi rảnh rỗi, cô vẫn bên máy may dây buộc tóc.
“Vậy thì chị Ngưu và Tiểu Lệ cứ chuyên tâm đồ trang sức là , như sẽ nhanh hơn.”
Nhìn dáng vẻ hứng thú bừng bừng của cô , Tô Nhuyễn thêm gì, tiếp tục tới kho hàng để kiểm tra thành phẩm và tình hình tồn kho.
Hôm cô và Lộc Minh Sâm về tỉnh Đông Lâm, nhà xưởng cho nghỉ Tết. Hiện tại mới đầu năm, Diệp Minh và Đinh Lâu còn trở , nên quyết định thời gian khởi công là ngày mười sáu tháng Giêng. Triệu Lôi về nhà, chỉ nghỉ ngơi đúng hôm Giao thừa, bắt đầu từ mùng năm Tết, ngày nào cũng qua cửa hàng xem xét tình hình.
“Gần Tết, cửa hàng buôn bán phát đạt đến ngờ, nhiều tiếc tiền để mua những món trang sức xinh đeo lên .” Triệu Lôi : “Diệp Minh bảo, đợi đến hội chùa ngày mười lăm sẽ qua đó bày sạp hàng. Như , ngoài hàng dự trữ cho Bách hóa Kim Hâm , còn gần như đều bán hết . Đợi đám chị Ngưu khi tăng ca thêm giờ đấy.”
Với họ mà , tăng ca thêm giờ là chuyện đáng để vui mừng, vì nó chứng tỏ họ sẽ kiếm nhiều tiền hơn. Trong thời đại , sợ khổ, chỉ sợ nhàn rỗi mà thôi.
Tô Nhuyễn giá hàng dự trữ cho Bách hóa Kim Hâm, cảm thấy hình như gì đó .
Cô đang định qua kiểm tra thì thấy dì Phúc bên ngoài gọi : “Nhuyễn Nhuyễn, y tá Mễ tìm cháu.”
Tô Nhuyễn vội chạy tới điện thoại.
“Mai là sinh nhật , nếu cô về thành phố Yến thì tới nhé, chúng tụ tập một bữa.”
Vì thế hai thêm với dì Phúc một lát nữa, đến chạng vạng tối, cô và Lộc Minh Sâm cùng lái xe về khu tập thể gia đình quân nhân.