Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 427

Cập nhật lúc: 2025-10-10 00:31:50
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau một mùa đông ở, căn phòng lạnh lẽo đến rợn , cứ như một hầm băng .

 

Lộc Minh Sâm cởi chiếc áo khoác dày, khoác lên Tô Nhuyễn, xoay ngoài lấy than và củi lửa.

 

Tô Nhuyễn bọc kín như một chú gấu bông, bắt đầu sắp xếp hành lý mang về. Lý Nhược Lan gửi ít đồ ăn qua bưu điện tới tứ hợp viện, may mà trời lạnh nên đồ ăn đều hỏng.

 

Lộc Minh Sâm đốt bếp lò, Tô Nhuyễn khoác áo khoác của , run lẩy bẩy như một chú sóc nhỏ đang tha đồ về phía tủ bát, trông vụng về đáng yêu. Anh nhịn xoa đầu cô một cái: “ là sóc nhỏ mà.”

 

Tô Nhuyễn trừng mắt lườm , chạy đến bếp lò sưởi ấm. Lộc Minh Sâm qua nhà đoàn trưởng Trương cách vách xách một xô nước về. Ống nước máy trong sân đông cứng, ngày mai sửa mới thể sử dụng.

 

Khi nước trong ấm sôi sùng sục, cuối cùng lạnh trong phòng cũng dần tan biến. Hai bắt đầu cùng dọn dẹp nhà cửa.

 

Với Lộc Minh Sâm, vốn khéo léo trong việc dọn dẹp, Tô Nhuyễn chỉ cần cầm chổi quét bụi, còn những việc khác đều nhanh nhẹn xong đấy.

 

“Tô Nhuyễn!”

 

Giọng y tá Mễ truyền đến từ bên ngoài, Tô Nhuyễn vội vàng mở cửa. Y tá Mễ bê một cái khay, vội vã bước nhà: “Nghe dì Phúc hôm nay hai về, đường mệt lắm nhỉ, tối nay đừng nấu cơm nữa.”

 

đưa đồ tay qua cho Tô Nhuyễn, là một khay sủi cảo.

 

“Người trẻ tuổi khác, chạy nhanh ghê.” Giọng bà Trương vang lên bên ngoài, dứt lời vén mành bước : “Thím thấy y tá Mễ cầm sủi cảo tới, chỗ thím cũng chút đồ ăn góp vui cho hai đứa.”

 

dứt lời, cô giáo Hàn vén mành bước : “ đoán chắc chắn dì Trương sẽ mang thịt tới, bổ sung món tráng miệng.”

 

Sau khi đưa đồ ăn cho Tô Nhuyễn xong, ba phụ nữ quây quần bên bếp lò sưởi ấm.

 

Tô Nhuyễn bật thích thú, bảo Lộc Minh Sâm mang đồ ăn , tiện thể trả bát đũa cho hàng xóm. Còn cô thì nhanh tay lấy cá viên trong tủ đông, nấu riêng cho mỗi nhà một bát.

 

“Cá viên từ cá tươi, chỉ cần nấu với chút canh suông, đợi cá viên nổi lên là chín. Rắc thêm chút hành lá thái nhỏ và rau thơm, đơn giản mà ngon miệng. Mọi nếm thử nhé, nếu thấy hợp khẩu vị thì cứ dặn .”

 

Ba phụ nữ hề khách sáo, hàn huyên thêm vài câu chuyện thường ngày mới dậy về.

 

Lộc Minh Sâm đặt từng món ăn lên bàn, giữa trưa ăn nhiều lắm, bây giờ sủi cảo nhỏ xinh, thịt kho màu sắc đậm đà, và rau trộn tươi ngon, bỗng nhiên Tô Nhuyễn thấy bụng đói cồn cào.

 

Thấy cô ăn ngon lành, Lộc Minh Sâm dường như khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Mèo con Kute

Ăn uống xong xuôi, Lộc Minh Sâm xắn tay bếp rửa bát, còn Tô Nhuyễn thì trải chăn đệm, rót nước nóng túi chườm nhét trong chăn. Cô còn cẩn thận đun thêm nước ấm để lát nữa rửa mặt.

 

Đợi đến khi chui ổ chăn ấm sực, lòng bàn chân dẫm lên chiếc túi chườm nóng hổi, Tô Nhuyễn mới thoải mái thở dài một . Quả nhiên, so sánh mới thấy hạnh phúc thực sự. Cảm giác ấm áp khác xa so với việc chui chăn đệm trong căn nhà lầu hiện đại, nơi mà thứ đều sẵn.

 

Lộc Minh Sâm thêm than bếp lò nữa mới vén chăn lên chui . Tô Nhuyễn tự giác rúc lòng . Dù chỉ mặc chiếc áo ba lỗ mỏng manh, nhưng cơ thể tỏa ấm lạ thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-427.html.]

 

Lộc Minh Sâm ôm chặt cô lòng, giắt chăn cẩn thận, hỏi: “Cả chiều nay em nghĩ gì thế? Nói cũng ít hơn bình thường.”

 

Tô Nhuyễn ngập ngừng một lát mới khẽ : “Em đang nghĩ đến bà cụ Lộc. Giờ em vẻ hiểu hơn một chút .”

 

“Hả?” Lộc Minh Sâm nghi hoặc.

 

Tô Nhuyễn hỏi khẽ: “Anh xem, em tính là hại c.h.ế.t bà ? Nếu lúc đó em …”

 

Lộc Minh Sâm đến đây, sắc mặt lập tức tối sầm : “Em ý gì? Em nghĩ là kẻ đồng lõa của tội phạm g.i.ế.c ?”

 

Câu quen tai khiến Tô Nhuyễn sửng sốt, nhịn bật thành tiếng.

 

“Cười cái gì mà , nghiêm túc một chút xem nào!” Lộc Minh Sâm xụ mặt, thậm chí còn đẩy cô sang bên cạnh: “Vậy , trong lòng em, chính là tội phạm đồng lõa ?”

 

Vừa rời khỏi vòng tay ấm áp như đệm thịt, Tô Nhuyễn thấy lạnh toát. Cô vội vàng vươn tay ôm chặt lấy , lắp bắp: “Không , ạ.”

 

Lộc Minh Sâm vẫn cố tình đẩy nhẹ bả vai cô, cho cô gần.

 

Tô Nhuyễn chọc tức đến độ phồng má: “Anh quá đáng thôi nhé, đừng gây sự vô cớ.”

 

Lúc Lộc Minh Sâm mới chịu buông lỏng tay để cô rúc lòng , đồng thời vỗ nhẹ lưng cô, vặn : “Rốt cuộc là ai gây rối vô cớ ?”

 

“Chỉ cho quan châu đốt lửa, cho dân chúng thắp đèn ?”

 

Tô Nhuyễn khẽ nhăn mũi, vươn tay ôm chặt lấy eo , ngước đôi mắt trong veo lên hỏi: “Vậy đốt thử xem?”

 

Lộc Minh Sâm lập tức đổi sắc mặt, đáp cụt lủn: “Không dám.” Giọng điệu rõ ràng là đang bộ nhút nhát.

 

Tô Nhuyễn nhịn bật ha hả.

 

Lộc Minh Sâm cũng phì , xoa đầu cô đầy cưng chiều, nhẹ nhàng : “Chẳng qua là em bọn họ giao những thứ vốn thuộc về mà thôi.”

 

“Không chính miệng em từng , đây đều là hậu quả do chính bọn họ gây nên ? Ba đứa con nhà họ Lộc học từ chính lời và việc của bọn họ.”

 

Lộc Minh Sâm : “Bọn họ thể vì lợi ích bản mà tùy tiện hại . Việc con cái họ vì tiền bạc mà đoạt mạng họ cũng chỉ là sớm muộn thôi, Lộc Trường Hà chẳng là minh chứng sống đó ?”

 

Tô Nhuyễn tựa đầu lồng n.g.ự.c , khẽ cọ cọ: “Được , em , là của em, em nghĩ quẩn một chút.”

 

“Không, là của .” Lộc Minh Sâm xoay , siết chặt cô lòng: “Anh nên để em cơ hội suy nghĩ lung tung như …”

 

 

Loading...