Y tá Mễ đầu , trừng mắt lườm Lục Thần Minh.
Lục Thần Minh sờ sờ mũi, dám nhắc chuyện "ăn mặc phong phanh", chỉ đành cao giọng hỏi: “Sắp đến giờ ăn cơm , ba thế?”
Y tá Mễ sải chân lên xe máy, đội mũ bảo hiểm và vọng : “Đi nhà ăn mua vài món mặn về. Đồ ăn ở nhà hai cứ nấu nhé.”
“Mua đồ ăn mà cần đến ba ?” Lục Thần Minh bực , nhỏ giọng càu nhàu: “ thấy ba định lên trời thì .”
Sau đó cất cao giọng: “Muốn mua món gì để giúp em…”
còn hết câu, xe máy nổ vang một tiếng, chở y tá Mễ lao vút qua.
Anh đầu Lộc Minh Sâm: “Cậu bọn họ…” Đi gì ?
Lộc Minh Sâm cũng đợi xong, trực tiếp bỏ bột mì tay xuống. Anh về nhà , dáng vẻ vẻ thong dong thoải mái, nhưng bước chân hề chậm, chỉ hai ba bước về tới cửa.
Lục Thần Minh nhận điều chẳng lành, cũng vội vã về phòng.
Bên , Lộc Minh Sâm khoác áo ngoài lên, khi cửa ngẫm nghĩ một chốc lấy thêm chiếc dây lưng trong ngăn tủ, thắt chặt eo.
Vừa bước ngoài, đúng lúc Lục Thần Minh cũng mở cửa, hai chạm trán . Lộc Minh Sâm chiếc xe đạp của Lục Thần Minh, khẽ nhếch môi khinh bỉ, nhưng cuối cùng đành nhún lên yên , cất tiếng: “Đi thôi.”
Lục Thần Minh c.ắ.n răng: “Cậu thể tự xe đạp ?”
Lộc Minh Sâm đáp gọn lỏn: “Nhà chỉ xe máy.”
Nói xong, hỏi vặn: “Sao thế, chẳng lẽ chở nổi? Vậy để .”
Lục Thần Minh cảm thấy thừa nhận chở nổi thì thật khó coi, nhưng chở đối phương khiến bực bội vô cùng.
“Bọn họ tìm Lý Nghị trong đoàn văn công đấy.” Lộc Minh Sâm ung dung .
Lục Thần Minh xong, liền đạp mạnh chân lên bàn đạp, chở Lộc Minh Sâm phóng như bay…
Tuy rằng hai chung một chiếc xe đạp, nhưng cũng chuyện gì lạ lẫm trong quân đội. Tuy nhiên, động tĩnh cũng chẳng thể sánh bằng sức hút từ ba Tô Nhuyễn.
Trong khu quân đội, xe jeep thì chỗ nào cũng , nhưng xe máy hiếm hoi. Huống hồ còn là ba cô gái lái xe. Mặc dù cả ba đều đội mũ bảo hiểm che kín mặt, nhưng vóc dáng yêu kiều cùng trang phục hợp thời , đến cũng thu hút ánh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-432.html.]
Mèo con Kute
Khi tới gần nhà ăn, ai nấy đều nhận hôm nay đến đây đông đúc lạ thường.
Y tá Mễ nhận xét: “Quả nhiên là vì thể ngẫu nhiên gặp đoàn văn công mà.”
Hiện tượng vô cùng bình thường, cũng giống như xúm xem văn công, dù hâm mộ cuồng nhiệt thì cũng tò mò mặt .
Nhìn đám cách đó xa, Cô giáo Hàn khẽ hừ lạnh một tiếng: “ đều là trẻ lập gia đình cả, xem mấy ai ngoài bốn mươi ?”
, so với trẻ tuổi, đám đàn ông trung niên gia đình chẳng mấy bận tâm đến chuyện , đương nhiên ngoại trừ Đoàn trưởng Dư, cho nên Cô giáo Hàn mới tức giận đến thế.
Lúc , Đoàn trưởng Dư, đang ba cô gái dõi theo, đang cùng vài chiến hữu khỏi khu văn phòng, ghé qua chào hỏi đoàn văn công.
Lính văn nghệ, dù là nam thanh niên, cơ thể vẫn mềm mại, thanh thoát hơn nhiều so với lính thực thụ. Càng khỏi tới nữ nghệ sĩ, tuy rằng dáng thẳng tắp, bước khoan thai, nhưng vẫn phô bày đường cong mềm mại, vẻ yêu kiều duyên dáng, mỗi cử chỉ, dù là đưa tay nhấc chân cũng mang đến vẻ mãn nhãn, vui tai.
Một cô gái mắt lá răm, cằm nhọn, đầu đúng lúc thấy Đoàn trưởng Dư, lập tức hớn hở, cất tiếng chào hỏi: “Đoàn trưởng Dư, các cũng tới nhà ăn ăn cơm ?”
“Tiểu Vũ.” Đoàn trưởng Dư mỉm : “Vừa huấn luyện buổi sáng xong.”
Ánh mắt lướt qua , đám lính văn công đồng loạt cất tiếng chào: “Chào Đoàn trưởng Dư, Tham mưu Vương.”
Thấy bọn họ dùng ánh mắt ngưỡng mộ , tâm trạng của Đoàn trưởng Dư vô cùng phấn chấn: “Chào các đồng chí, vất vả .”
Tiểu Vũ mỉm đáp: “Vì phục vụ các vị đoàn trưởng, là gì ạ.” Vừa cô còn chủ động dừng bước đợi một lát, khi đám Đoàn trưởng Dư theo kịp mới cùng về phía nhà ăn.
Đoàn trưởng Dư : “Các cô suốt ngày kiêng khem giữ dáng cũng vất vả lắm, hôm nay nhà ăn cố ý món bò kho, món kho của đầu bếp Hoàng trong nhà ăn là tuyệt nhất, hôm nay chúng nhờ phúc các cô .”
Đám con gái lập tức phá lên đầy vui vẻ, Tiểu Vũ : “Sao Đoàn trưởng Dư ạ? Chẳng lẽ ngài mặt giúp đỡ chúng ?”
Đoàn trưởng Dư : “Chuyện quản , cô cứ gán hết công lao cho như thế , Đoàn trưởng Hà thấy sẽ chạnh lòng đó…”
Tiểu Vũ nhăn mũi, giọng nũng: " chỉ Đoàn trưởng Dư đối xử với chúng thôi, Đoàn trưởng Dư đừng cho Đoàn trưởng Hà chuyện nhé."
Đám đang rôm rả, chợt thấy tiếng xe máy gầm rú từ xa vọng , càng lúc càng gần.
Tất cả hẹn mà cùng dừng bước chân, đầu . Người là một cô gái mặc quần jean, khoác áo da sành điệu, phía yên chở theo hai cô gái trẻ tuổi khác. Chiếc xe máy vun vút lướt qua họ nhanh như bay, tiếng xuýt xoa tán thưởng vang lên từng đợt.