Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 442

Cập nhật lúc: 2025-10-10 08:29:48
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"... Đứa con trai nhà từ thuở nhỏ lanh lợi, vô cùng tháo vát. Chỉ vì chúng xuất , thêm ốm yếu nên mới liên lụy đến nó. Chứ nếu giao cho xưởng trưởng, nó chắc chắn sẽ thôi." Mẹ Hoắc cách nào che giấu nổi sự phấn khởi.

 

Hoắc Hướng Dương trở về với đầy vết thương, đương nhiên sẽ kể hèn nhát đánh. Anh chỉ là thấy việc nghĩa thì hăng hái tay, còn hết lời ca ngợi Cố Vĩ Lương như một vị thần tiên giáng trần, cuối cùng tất nhiên quên nhắc đến việc giàu đến nhường nào, kể những gì Tô Thanh Thanh từng với . Mặc dù Hoắc tin, nhưng trong lòng cũng từng đôi thầm ảo tưởng.

 

Giờ đây, ân nhân cứu mạng thật sự tự tìm đến tận nơi, thể mừng rỡ? Con trai bà sắp xưởng trưởng còn gì!

 

Ở bên , Tô Thanh Thanh cũng chẳng chịu kém cạnh, vội vàng tiếp lời: " ạ, Hướng Dương nhà chúng năng lực. Cửa hàng là chúng cháu vay mượn khắp nơi mới mở . Ngài xem những bộ quần áo , đều do một tay chọn lựa. Giờ mới đầy nửa năm mà doanh thu một tháng vượt con mấy vạn đó ạ!"

 

Mèo con Kute

Nói đến đây, cô vẻ khiêm tốn: "Đương nhiên, cháu cũng góp ý ít nhiều, như mấy chiêu 'mua một tặng một', giảm giá, khuyến mãi gì đó..."

 

hứng thú bừng bừng kể một vài mẹo ăn thường thấy ở đời , thực tình khiến Cố Vĩ Lương khá thích thú lắng . Thế nhưng chỉ vài ba câu, cô xoay qua ca tụng Hoắc Hướng Dương, tóm nhấn mạnh rằng Hoắc Hướng Dương tài cán, mở xưởng sản xuất quần áo chắc chắn sẽ hái tiền.

 

lúc , tiếng xe máy gầm rú vang lên. Cố Vĩ Lương đội mũ bảo hiểm phóng xe vụt qua cửa hàng, liền dậy : "Cảm ơn hai vợ chồng đó tay trượng nghĩa. nhất định sẽ giữ lời hứa. Chỉ là hôm nay còn chút chuyện xử lý, xin phép cáo từ ."

 

Người nhà họ Hoắc thì vui mặt. Hoắc Hướng Dương còn khách sáo một câu: "Khó lắm mới gặp , cũng là duyên phận cả. Trưa nay xin chủ, mời ngài ăn một bữa cơm nhé."

 

Cố Vĩ Lương khách sáo từ chối, nhà họ Hoắc ân cần tiễn ông tận cửa.

 

Nhìn ông về phía Thế Ngoại Tiên, Hoắc Hướng Mỹ giận sôi máu: "Con nhỏ Tô Nhuyễn là thế nào? Sao nó cũng quen chú Cố?"

 

sang Hoắc Hướng Dương: "Không nhờ phúc của chứ, trai?"

 

Lúc , Hoắc hào phóng đến lạ thường: "So đo với cái cửa hàng nhỏ bé gì. Đợi trai con mở nhà máy , sẽ chẳng thể nào với tới chúng ."

 

Tô Thanh Thanh thấy lời , cuối cùng cũng thư thái rộ lên: "Mẹ đúng. Muốn hưởng ké cũng cứ . Dù cho Tô Nhuyễn một cái nhà máy, cô liệu quản nổi ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-442.html.]

Hoắc Hướng Dương lập tức ưỡn ngực, Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ cũng cảm thấy những lời thật chí lý.

 

 

 

Tô Thanh Thanh vẻ lơ đãng tiếp: "Hơn nữa, mấy chiêu trò buôn bán con , ông cũng tán thưởng. mà, cũng thể là vì con cứu ông ..."

 

Mẹ Hoắc ha hả: "Con cũng là năng lực! Sau nhà chúng đồng lòng, nhất định thể quản lý nhà máy!"

 

Cố Vĩ Lương hề nhà họ Hoắc đang mặc sức tưởng tượng một tương lai tươi sáng, và ông cũng bận tâm. Bước Thế Ngoại Tiên, khi thấy Tô Nhuyễn, khóe môi ông mới hé nở nụ thật tâm.

 

Tiếp xúc với bên quả thực dễ chịu hơn hẳn. Theo dự tính của ông , tiên là đến thăm ân nhân cứu mạng, đó xem đối phương yêu cầu gì, ông mới quyết định sẽ báo đáp ân tình như thế nào.

 

Chẳng ngờ, gặp gỡ chỉ giúp ông đền đáp ân tình, mà còn thuận tiện tháo gỡ bao vướng mắc cho công ty . Hơn nữa, những ý tưởng của Tô Nhuyễn thật sự mới lạ, vô cùng táo bạo, và quan trọng nhất là cô nắm bắt tư duy của ông. Cô gái trẻ thoạt vẻ non nớt , ngờ tựa như một cầm lái vững chắc.

 

Hai càng trò chuyện càng tâm đầu ý hợp. Cố Vĩ Lương cố ý bỏ hai ngày để tham quan nhà xưởng mới của Tô Nhuyễn. Sau khi hết những ý kiến của cô, ông quyết định thống nhất triển khai vài dự án hợp tác mới rời . Trước khi lên đường, ông chợt nhớ điều gì đó, bèn vẫy tay gọi thư ký dặn dò cho ngay.

 

Ngày thứ ba khi Cố Vĩ Lương rời khỏi cửa hàng thời trang Thanh Dương, khi nhà họ Hoắc đang thẫn thờ bày bán mấy bộ quần áo cũ, tiếng chiêng trống cùng pháo nổ giòn giã bỗng vang lên ầm ĩ từ bên ngoài. Người chủ hiệu bên cạnh há hốc mồm kinh ngạc: "Ôi chao, bà Hoắc, nhà bà chuyện gì thế? Người tới báo ơn kìa!"

 

Cả nhà họ Hoắc liếc mắt , chẳng còn ai để ý tới khách khứa trong cửa hàng nữa, liền nối đuôi ùa ngoài. Vừa đến cửa trông thấy một đội kèn trống rộn ràng, tưng bừng đợi sẵn. Lại thêm hai căng ngang một tấm băng rôn khổ lớn, đó rõ ràng: "Cảm tạ đồng chí Hoắc Hướng Dương và đồng chí Tô Thanh Thanh dũng cảm việc nghĩa."

 

Tiết mục kèn trống dứt, một thanh niên trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng đóng thùng gọn gàng, quần tây thẳng nếp bước tới, trao cho Hoắc Hướng Dương một tấm cờ thêu “Người phúc báo”, kể rành mạch cho đám đông hiếu kỳ vây quanh chuyện xảy .

 

“…Khi tình thế nguy cấp, đường ai chịu tin lời chú , nên chú hứa chắc nịch rằng, ai đưa chú đến đồn công an, sẽ cho đó năm nghìn tệ.”

 

“Tuy rằng đó vì báo cảnh sát , Hoắc Hướng Dương và cô Tô Thanh Thanh đây kịp đưa chú , nhưng tấm lòng giúp đỡ của họ vẫn đáng quý. Bởi thế, chú vẫn giữ đúng lời hứa…”

 

Loading...