Khi cô đang chuẩn xuống tìm Ngưu Xuân Phân, thì thấy Diệp Minh hớt hải chạy đến, với bọn họ: “Đã gọi điện cho Triệu , lát nữa sẽ tới ngay.”
Mọi nhẹ nhõm thở phào, Dư Tiểu Lệ hỏi: “Sao là gọi điện thoại? Ngưu Xuân Phân ?”
Diệp Minh trầm mặc một lát, mới : “Khi tới đúng lúc trông thấy chị ở bốt điện thoại công cộng, thấy hình như chị cách gọi…”
Dư Tiểu Lệ khinh bỉ: “Là cách gọi, là bỏ tiền ?”
“Chị cố ý nhỉ? Cho nên cuối cùng là bỏ tiền gọi ?”
“ ngay với cái tính keo kiệt của chị mà…”
“Chị Tiểu Lệ, chị đừng nữa.” Diệp Minh đột ngột cắt ngang lời.
Thấy Dư Tiểu Lệ sửng sốt.
Diệp Minh thở dài: “Vừa thấy con trai chị Ngưu.”
Tô Nhuyễn giật : “Con trai chị ốm ?”
Diệp Minh đáp: “Không rõ lắm, điều dáng vẻ quen thuộc với bệnh viện của thằng bé, chắc là ở đây một thời gian .”
Dì Phúc hỏi: “Xuân Phân với cháu thằng bé bệnh gì ?”
Mèo con Kute
Diệp Minh lắc đầu: “Lúc cháu gọi điện thoại xong, ngang qua hành lang mới thấy. Chị Ngưu trông thấy cháu, cháu nghĩ chị với , lẽ để khác …”
Nghĩ tới đứa trẻ mới bảy tám tuổi , vẫn ái ngại: “Hay là lát nữa cháu xuống hỏi thăm một chút nhé, lỡ như thật sự chuyện gì…”
Dì Phúc tán đồng: “Xuân Phân là đứa kiệm lời, chuyện gì cũng giấu kín trong lòng. Nếu thật sự chuyện, chuyện lớn giúp , nhưng việc nhỏ vẫn thể phụ một tay.”
Diệp Minh khẽ gật đầu. Có điều đợi xuống hỏi thăm, bọn họ chuyện của Ngưu Xuân Phân qua lời kể của y tá Mễ.
Y tá Mễ tin Tô Nhuyễn đến, liền ghé qua. lúc cô thấy họ nhắc tới Ngưu Xuân Phân, nhịn tấm tắc khen ngợi, vẻ mặt đầy thán phục: “Cái chị , quả thực đáng để nể trọng vô cùng.”
Hóa chồng của Ngưu Xuân Phân là Trương Vệ Quốc hy sinh từ năm năm . Khi đó Ngưu Xuân Phân mới hai mươi sáu tuổi, con trai còn đến hai tuổi.
Rất nhiều đều cho rằng chị sẽ bước nữa, bởi vì Trương Vệ Quốc mất, trong nhà chỉ còn một già khỏe mạnh lắm, và một đứa em trai mới mười hai tuổi, tất cả đều là gánh nặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-445.html.]
Khi Trương Vệ Quốc còn sống, cuộc sống của bọn họ vốn túng thiếu, bây giờ bắt một cô con dâu Ngưu Xuân Phân mới hơn hai mươi tuổi trụ cột gia đình, e là khó lòng kham nổi.
Thế nhưng Ngưu Xuân Phân . Nghe nhà đẻ tìm cho chị một nơi nương tựa mới , đối phương là đàn ông góa vợ, còn con, bằng lòng cho chị mang con trai gả qua.
khi , chồng yếu ớt và em chồng mới mười hai tuổi, chị đổi ý định, dứt khoát ở .
Năm năm nay, chị chỉ dựa trồng trọt, ngày thường chạy vạy thuê khắp nơi, sắc t.h.u.ố.c cho chồng, nuôi em chồng học.
Nghe đến đó, dì Phúc nhịn cảm thán: “Chẳng trách tằn tiện đến , nếu chắt bóp từng đồng thì căn bản sống nổi.”
“Còn , quá mức cần kiệm.” Y tá Mễ : “Cháu thấy gần nửa tháng nay chồng chị viện, chị từng ăn một bữa cơm tử tế nào cho hồn.”
Tô Nhuyễn hỏi: “Là chồng chị bệnh ?”
“Vâng, tim chút vấn đề, phẫu thuật.”
Mọi đều sửng sốt, dì Phúc vội vàng hỏi: “Có chữa khỏi ? Phẫu thuật tốn kém lắm nhỉ?”
Y tá Mễ : “Đó là kỹ thuật mới từ nước ngoài truyền tới, tỉ lệ thành công khá cao.”
“Mẹ chồng chị chữa trị, từ từ điều dưỡng, đến đến đó. chị chịu.” Y tá Mễ cảm khái: “Đời từng thấy phụ nữ nào sống trọn tình vẹn nghĩa như .”
“Tiền tuất của chồng đều lấy dùng, bản còn liều mạng kiếm tiền, rộng rãi cho chồng và hai đứa nhỏ ăn uống đầy đủ, trong khi chị thì gặm màn thầu uống cháo loãng, thấy chắc gì đủ no.”
“Cuối cùng bác sĩ khuyên nhủ, hiện giờ nhà họ Trương chỉ chị là trụ cột, nếu chị cũng ngã xuống, nhà họ Trương trông cậy ai… Có lẽ lời lọt tai, gần đây mới thấy sắc mặt chị khá hơn chút. Thỉnh thoảng trong túi chị vài cái kẹo trái cây hoặc kẹo cứng, dẫu phần lớn đều dành cho chồng và hai đứa nhỏ, nhưng ít thỉnh thoảng cũng thấy chị tự thưởng cho một cái.”
Mọi trầm mặc, hẹn mà cùng nhớ tới cảnh tượng Ngưu Xuân Phân nỗ lực ăn sạch ba cái màn thầu và yên lặng nhét kẹo trái cây cùng đồ ăn vặt túi.
Dì Phúc lẩm bẩm: “Chẳng trách luôn tranh thủ từng giây để việc.”
Dư Tiểu Lệ cũng c.ắ.n môi câu nào.
Hốc mắt Diệp Minh đỏ hoe, khi trai hy sinh, chị dâu cho rằng bọn họ là gánh nặng, khi chia một khoản tiền tuất của trai, bỏ bước nữa.
Từ đó và em trai rơi cảnh nương nhờ khác, cho nên hiểu hơn ai hết cái cảm giác khi mất còn nơi tựa , cũng ai hiểu rõ hơn cái nghĩa tình mà Ngưu Xuân Phân lựa chọn quý giá đến nhường nào…