Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 448

Cập nhật lúc: 2025-10-10 08:29:54
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chuyện Dư Tiểu Lệ còn kịp gây ảnh hưởng gì đáng kể, thì ngay hôm , Tô Nhuyễn dẫn về mười mới từ chỗ Chính ủy Vương.

 

Việc tiếp nhận thêm nhiều đến thế khiến các nhân viên cũ còn sửng sốt hơn cả chuyện Dư Tiểu Lệ nghỉ việc.

 

Diệp Minh khỏi thắc mắc: “Chị Tô ơi, cần nhiều đến ạ?”

 

Mèo con Kute

Tô Nhuyễn chỉ mỉm , ung dung đáp: “E rằng chừng vẫn còn đủ , cô bé ạ.”

 

Sau đó cô hé lộ với rằng công ty sắp tiếp nhận một đơn hàng lớn.

 

“Đối tác của chúng là công ty thành lập nên thương hiệu châu báu Thịnh Thế danh tiếng. Hiện tại, họ đang xây dựng một nhãn hiệu mới mang tên “Thịnh Triều”, chuyên thiết kế những món trang sức kiểu cách, hợp thời cho giới thượng lưu. Còn chúng sẽ là công ty gia công cho họ.”

 

Diệp Minh ngạc nhiên thốt lên: “Thịnh Thế? Chính là Thịnh Thế dùng đá quý để chế tác thành con phượng hoàng bảy màu lộng lẫy trưng bày ở bách hóa Yến Đô đấy ư?”

 

Những khác thấy phấn khích đến thế đều ngẩn , Triệu Lôi liền hỏi: “Làm ? Thương hiệu Thịnh Thế nổi tiếng lắm ?”

 

Diệp Minh hớn hở đáp: “Đương nhiên là nổi tiếng . Khi dạo chợ em từng thấy qua, trang sức đá quý của họ đều tinh xảo, giá đắt gấp đôi, gấp ba trang sức vàng cũng là lẽ thường, chỉ là mua nhiều lắm thôi.”

 

Tô Nhuyễn khỏi thán phục sự nhạy bén của Diệp Minh. Nước T vốn dồi dào đá quý, nên Thịnh Thế của nhà họ Cố chủ yếu tập trung các thiết kế đá quý. Tuy nhiên, lúc bấy giờ Hoa Quốc chỉ mới thoát khỏi thời kỳ kinh tế kế hoạch bao lâu, dân vẫn chuộng vàng vì giá thành chăng hơn đá quý, mà quan trọng hơn cả là thể cất giữ của hồi môn, tích trữ. Bởi , so với các công ty châu báu từ Cảng Thành chuyên về vàng, Thịnh Thế khó mà khuếch trương thị trường thuận lợi ở Hoa Quốc.

 

Đó là lý do hiện tại họ mới nghĩ đến chuyện xây dựng một thương hiệu châu báu mới mang tên Thịnh Triều, và đầu năm Cố Vĩ Lương tới thành phố Thân chính là nhằm khảo sát thị trường.

 

Diệp Minh nhanh chóng nắm bắt ý chính: “Châu báu của họ đắt đỏ như , chắc cho chúng gia công nhỉ? Nghe một viên đá nhỏ bằng đầu ngón tay thôi cũng giá mấy nghìn tệ, thậm chí hơn một vạn tệ .”

 

Tô Nhuyễn mỉm : “Đương nhiên là . Thiết kế và gia công trang sức cao cấp ai cũng , tiền công cho mỗi sản phẩm thôi cũng lên tới vài trăm tệ, hoặc vài nghìn tệ đấy.”

 

Triệu Lôi hít hà một : “Nhiều tiền đến ?”

 

Dì Phúc : “Thế thì họ sẽ giao cho chúng thứ đó . Vậy chúng sẽ gì đây? Dù là châu báu cao cấp đá quý, mà là vàng bạc thông thường thì chúng cũng nhỉ?”

 

“Chúng cho “Thịnh Thế”, mà cho “Thịnh Triều”. Nguyên liệu Thịnh Triều sử dụng thể hơn chúng hiện tại một chút, nhưng cũng loại kém cỏi, chủ yếu là họ chú trọng thiết kế.” Tô Nhuyễn đưa ví dụ cho họ: “Ví dụ như cùng là một chỉ vàng, nếu thành một chiếc vòng tay bình thường thì chắc chỉ bán hơn một nghìn tệ, nhưng nếu chạm trổ tinh xảo, nạm ngọc, thì giá tiền thể tăng gấp đôi, thậm chí hơn.”

 

Dì Phúc : “À hiểu , chính là sản phẩm mắt, dù đắt hơn chút thì trẻ tuổi vẫn sẵn sàng móc hầu bao.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-448.html.]

 

Triệu Lôi cũng : “Cũng giống như đồ nhà chúng , đồ của chúng hơn của nhà khác, nên giá cao hơn chút vẫn bán .”

 

,” Tô Nhuyễn : “Có điều thiết kế của chúng vẫn còn quá đơn giản. Thịnh Triều sẽ bán với giá cao hơn nhiều. Một cái vòng tay, một đôi hoa tai thể bán đến một hai trăm tệ.”

 

Mọi kinh ngạc: “Đắt đến ?”

 

thế, đây chính là sức mạnh của thiết kế và thương hiệu.”

 

Diệp Minh như suy tư điều gì đó.

 

Ngưu Xuân Phân hỏi: “Vậy đến lúc đó bọn họ dạy chúng cách ?”

 

Tô Nhuyễn về phía chị : “Đương nhiên , nhưng chúng cử một học.” Cô đảo mắt quanh một lượt: “Ban đầu chúng gia công cho bọn họ, nhưng chúng cũng thương hiệu riêng của . Sau chúng cũng sẽ tự tay thiết kế mẫu mã.”

 

Mới xảy chuyện Dư Tiểu Lệ nên Ngưu Xuân Phân chút nhạy cảm: “Là học lỏm bí quyết của ?”

 

Tô Nhuyễn bật : “Đương nhiên .”

 

“Chúng học kỹ thuật, nhưng phong cách thiết kế và khách hàng mục tiêu của chúng giống bọn họ.”

 

“Chẳng hạn như, lẽ họ sẽ nghiêng về phong cách thiết kế Âu Mỹ, đơn giản mà phóng khoáng, còn chúng chú trọng nét huyền bí của phương Đông. Song, kiến thức căn bản về thiết kế thì đều như cả, chỉ khác biệt ở cá tính của mỗi nhà thiết kế mà thôi.”

 

Ngưu Xuân Phân: “Chị Xuân Phân, chị chiếc lắc tay Triệu thiết kế, bây giờ mỗi cái bán ngoài đều hưởng một hào tiền hoa hồng ?”

 

Ngưu Xuân Phân gật đầu, trong mắt ánh lên vẻ hâm mộ. Chế tạo kiểu dáng xinh , chẳng khác nào mà tiền vẫn cứ chảy túi.

 

Tô Nhuyễn : “Đó chính là cái lợi lớn khi nhà thiết kế. Chị trở thành nhà thiết kế ?”

 

Ngưu Xuân Phân sửng sốt, hình như thể tin nổi: “ ?”

 

“Vì ? Chị khéo tay như mà.” Tô Nhuyễn : “Thật , ban đầu để Dư Tiểu Lệ , nhưng phẩm chất quan trọng hơn sự khôn ngoan. Tiểu Lệ nó khôn lanh quá, e rằng khác chẳng dạy bảo gì.”

 

Loading...