Sau khi xác định sản phẩm của Thế Ngoại Tiên thể tiến công ty bách hóa, Tô Nhuyễn bắt tay công tác chuẩn .
Kiểu dáng sản phẩm đó bán hơn nửa năm, cũng đến lúc nên thế . Sản xuất vật phẩm trang sức thiết kế mới thế liên tục mới thể duy trì lâu dài.
Gần đây, doanh thu của cửa hàng cũng giảm xuống nhiều. Tô Nhuyễn đang định xem xét tình hình, thì Triệu Lôi nổi giận đùng đùng chạy tới .
Hóa , doanh thu của cửa hàng giảm mạnh chỉ vì vấn đề kiểu dáng, mà còn vì xuất hiện hàng giả, hàng nhái.
Mà chế tác hàng giả, ai khác chính là Dư Tiểu Lệ.
Trong phòng họp, Triệu Lôi bực tức đập bàn: “Tuy rằng cô bán, nhưng hàng sạp của cái gã giống hệt sản phẩm của , dây buộc tóc thì còn dễ nhái, chứ khuyên tai thế thì chẳng mấy ai ngoài cô .”
Rõ ràng, khi bách hóa Kim Hâm cho thôi việc, Dư Tiểu Lệ hẳn đang ở nhà miệt mài đồ trang sức, cốt là để rập khuôn theo con đường mà Tô Nhuyễn từng , bắt đầu từ việc chợ bày sạp.
Doanh thu bán hàng vốn dính dáng đến tiền lương của Triệu Lôi, thế nên vô cùng tức tối: “Con cô mà trơ trẽn thế ! Muốn bày hàng thì cứ chợ mà bán, hoặc sang con phố khác, hà cớ gì chọn ngay cửa hàng chúng ?”
“Chúng còn tìm cô để tính cho nhẽ, mà cô cả gan tìm đến tận cửa để khiêu khích .”
Diệp Minh chống cằm trầm ngâm, : “Không cô cố ý khiêu khích , mà là tới để giành giật khách hàng. Bởi lẽ giờ đây vô khách quen lui tới, họ thấy món hàng na ná , cô bán giá mềm hơn, hỏi mà siêu lòng mua của cô ?”
Triệu Lôi giận tím mặt mắng: “Đồ vô liêm sỉ!”
Diệp Minh thở dài thườn thượt: “Cớ cô hóa nông nỗi nhỉ? Rõ ràng thuở ban đầu còn là khá …”
Triệu Lôi chau mày : “Hay là tìm chính ủy Vương chuyện với ông xem ? Trước chính ủy Vương từng giúp cô một tay, lời ông chắc hẳn cô vẫn còn nể trọng chứ? Ta cũng chẳng cản đường ăn của cô , chỉ cần cô chịu khó dời sang chỗ khác bán là !”
Tô Nhuyễn lắc đầu, đáp: “Chuyện nên phiền chính ủy Vương, vả , chắc đây là ý của riêng Dư Tiểu Lệ.”
Mọi , liền đưa mắt nghi hoặc cô.
Tô Nhuyễn giải thích: “Hồi năm ngoái khi Dư Tiểu Lệ mới về đây, cô nào … chuyện bất chấp đến thế.”
“Hơn nữa, việc tuồn đồ ngoài bán cần thời gian và cả đồng bọn, cô vốn vùi đầu công việc suốt ngày, thể nảy sinh cái ý nghĩ đen tối ?”
Diệp Minh chau mày: “Ý chị là, cô kẻ khác xúi giục? Có là gã bạn trai của cô ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-452.html.]
Tô Nhuyễn phân tích: “Kẻ thể tác động đến cô như , chắc chắn là quan hệ vô cùng thiết.”
“Nếu đoán lầm, lẽ gã đàn ông bán hàng chính là bạn trai cô . Đối phương chuyện thì rõ ràng là một kẻ vô liêm sỉ, với chính ủy Vương thì cũng bằng thừa.”
“Đây là chuyện nội bộ của chúng , tự vận động mà giải quyết.”
Tô Nhuyễn vội vã đưa phương pháp giải quyết cụ thể, bởi lẽ Triệu Lôi và Diệp Minh đều sẽ là cánh tay đắc lực của cô, họ cần học cách tự xoay sở để xử lý vấn đề.
Diệp Minh ngẫm nghĩ một hồi, : “Nguyên liệu cô dùng lẽ chính là thứ tuồn từ chỗ , chắc cũng nhiều nhặn gì. Với , hàng của chỉ mối ở phía nam mới cung cấp , nên cô sẽ chẳng bán lâu , e rằng chỉ dăm ba bữa là hết sạch hàng.”
Tô Nhuyễn khẽ gật đầu: “Chắc hẳn cô chép sổ danh bạ của .”
.
Hiện giờ công ty của họ nguồn cung nguyên liệu định, phần nhiều cần tự khăn gói xuống phía nam nhập hàng nữa, chỉ cần gọi điện thoại bảo đối phương gửi hàng về là xong.
Dư Tiểu Lệ mà điện thoại , tất nhiên cũng thể gọi về nhập hàng như thường.
Triệu Lôi đến đây mới vỡ lẽ, khỏi tức tối nghiến răng ken két: “Vậy mà lúc cô nghỉ, còn cứ áy náy mãi! Cái nguồn hàng đổ bao mồ hôi công sức mới gây dựng , cô ung dung sẵn trong tay!”
Anh càng nghĩ càng sôi máu: “Hay là chúng cũng mạnh tay giảm giá xuống? Cho dù cô thể gọi điện nhập hàng, nhưng liệu thể lấy lượng lớn đến mức nào cơ chứ? Chắc chắn thể nào so bì về chi phí với chúng !”
Diệp Minh lập tức phản bác: “Không thể giảm! Giảm giá khác gì chúng chịu thua? Phải nghĩ cách đuổi bọn họ mới !”
Tô Nhuyễn khẽ : “Diệp Minh đúng. Đồ của Thế Ngoại Tiên chúng , thà đem tặng miễn phí chứ tuyệt đối bán rẻ.”
Mèo con Kute
“Đồ quý giá dù tặng thì vẫn là đồ quý giá, chứ một khi bán hạ giá, liền biến thành hàng rẻ tiền ngay.”
Diệp Minh , vẻ đăm chiêu.
Thấy Tô Nhuyễn quả quyết như thế, Triệu Lôi cũng bớt phần nào lo lắng: “Vậy chúng sẽ gì đây?”
Tô Nhuyễn tươi: “Nếu bọn họ tự tiện chạy đến đây để rước lấy nhục, chúng mà vũ nhục họ một phen, chẳng là phụ mất thành ý của ?”
Mọi thì thầm bàn bạc một lát. Cuối cùng, mặt Triệu Lôi ánh lên ý , còn Diệp Minh thì mang vẻ mặt đầy thâm ý, như ngộ điều gì.