Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 462:1)

Cập nhật lúc: 2025-10-10 13:06:41
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cũng may Y tá Mễ kéo Lục Thần Minh , kẻo , thể nào hai họ tranh cãi xem nên nướng bánh mì , nướng gà ăn mày mất.

 

Tô Nhuyễn bắt đầu ủ bột, cái lò bánh mì cần phơi nắng cả một ngày, đợi đến mai mới thể lấy hết cát trong lòng lò , dùng lửa lớn hun nóng một lượt, khi mới dùng . Cô định món bánh mì đầu tiên.

 

Khi Tô Nhuyễn đang bận bịu công việc, Lộc Minh Sâm ngoài một lát mới trở về, tay dường như lén lút giấu thứ gì đó trong chiếc túi nhựa. Tô Nhuyễn chỉ giả vờ để ý.

 

Đợi cô thu dọn xong trở phòng ngủ, Lộc Minh Sâm đang mở tủ tìm quần áo. Ngày thường đều mặc quân phục, Tết Âm lịch năm nay, chỉ vỏn vẹn bốn bộ quần áo thường ngày, mỗi mùa xuân hạ thu đông một bộ.

 

Bây giờ thì nhiều hơn chút, khi dạo phố mua quần áo cho , thấy đồ nam Tô Nhuyễn nhịn cũng mua cho . Giờ đây, chúng treo đầy non nửa cái tủ quần áo, những bộ Lộc Minh Sâm còn một thử qua.

 

Thấy Tô Nhuyễn , khẽ ho khan một tiếng, đóng vội tủ quần áo , bộ như từng chuyện gì xảy , khiến Tô Nhuyễn bật . Cô bước đến, mở tủ quần áo của . Lộc Minh Sâm ngó qua hỏi: “Mai em định mặc bộ nào?”

 

Tô Nhuyễn lấy hai bộ đồ thể thao màu vàng nhạt, chìa : “Đây, bộ .”

 

Lộc Minh Sâm lướt qua, một lớn một nhỏ, kiểu dáng tương tự .

 

Tô Nhuyễn : “Áo đôi đấy , chúng cùng mặc nhé.”

 

Thời buổi vẫn khái niệm áo đôi, hai bộ đồ Tô Nhuyễn mua chỉ là hai bộ đồ cùng nhãn hiệu, một kiểu nam một kiểu nữ, nhưng cũng đủ khiến Lộc Minh Sâm cảm thấy mới mẻ, lòng dâng lên niềm hứng khởi.

 

Anh lập tức mặc thử. Tô Nhuyễn sửa sang nếp áo cho , tiện miệng hỏi: “Ngày mai chúng thế nào?”

 

Lộc Minh Sâm cũng đưa tay sửa cổ áo cho cô, vòng tay ôm lấy eo Tô Nhuyễn, bí hiểm : “Em đừng hỏi, cứ theo .”

 

Tô Nhuyễn tủm tỉm qua, đôi mắt Lộc Minh Sâm nheo đầy ý , khẽ nâng cằm cô lên cúi xuống đặt một nụ hôn nồng ấm…

 

Giữa lúc đôi lứa đang chìm đắm trong men tình nồng cháy, chiếc máy nhắn tin trong túi Lộc Minh Sâm bỗng reo lên bất chợt. Anh giật , vẫn với tay lấy xem, dùng hết sức ôm chặt Tô Nhuyễn lòng, giọng đầy áy náy : “Xin , họp.”

 

Tô Nhuyễn cảm thông gật đầu: “Được thôi, em chờ về.”

 

Lộc Minh Sâm vội vàng hôn lên trán cô một cái, nhanh chóng rời . Tô Nhuyễn theo bóng khuất dần, lòng trĩu nặng một nỗi buồn khó tả.

 

Quả đúng như dự đoán, gần chín giờ tối Lộc Minh Sâm mới trở về, ánh mắt Tô Nhuyễn tràn ngập vẻ áy náy: “Nhuyễn Nhuyễn, xin em, ngày mai nhiệm vụ.”

 

chuẩn tâm lý, Tô Nhuyễn vẫn cảm thấy mất mát. thấy tự trách như , cô đau lòng, cũng dốc lòng chuẩn cho ngày mai bao…

 

Cô bước đến, ôm lấy : “Có gì xin , đây là trách nhiệm của , và cũng là trách nhiệm của em thôi.” Có vợ lính nào từng trải qua cảnh ngộ ? Cô cũng học cách quen dần thôi.

 

Tô Nhuyễn càng tỏ hiểu lý lẽ, Lộc Minh Sâm trong lòng càng thấy hổ thẹn: “Nhuyễn Nhuyễn……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-4621.html.]

 

Tô Nhuyễn nhón chân, hôn lên môi , khúc khích: “Anh chắc chắn đây phí hoài thời gian ?”

 

Lộc Minh Sâm mím chặt môi, lập tức bế cô lên, thẳng về phía chiếc giường…

 

Đêm đó vô cùng dịu dàng, nhưng khi nép sâu lòng , Tô Nhuyễn vẫn khỏi cảm thấy chút bứt rứt trong .

 

Vừa qua mười hai giờ, Lộc Minh Sâm hôn lên khóe mắt cô, nhỏ giọng thủ thỉ: “Nhuyễn Nhuyễn, chúc em sinh nhật vui vẻ.”

 

Cánh mũi Tô Nhuyễn chợt cay xè, cô ngửa đầu đáp nụ hôn của

 

Xong xuôi, Lộc Minh Sâm ôm lấy cô, dựa đầu giường, với tay lấy chiếc áo gần đó, rút hai tấm vé xem chiếu bóng từ túi ngực: “Anh vốn định hôm nay đưa em xem, em hãy rủ y tá Mễ cùng nhé.”

 

Tô Nhuyễn dụi đầu bờ vai , nhận lấy hai tấm vé: “Vâng ạ.”

 

Sau đó, cô thấy lấy một cái hộp nhỏ đựng nhẫn, khiến Tô Nhuyễn khỏi tò mò, lấy tiền mua nhẫn đây?

 

Bên trong là một chiếc nhẫn hình mãng xà, vàng rực rỡ, đầu rắn khắc hình hổ mang, nhưng hề dữ tợn, vảy và phần đầu tròn nhẵn, trông đáng yêu, giống như những hình đầu thú ngộ nghĩnh thường trang trí đồ chơi.

 

Thấy cô thích thú, mặt Lộc Minh Sâm cũng hiện lên ý : “Thứ dùng vỏ đạn chế tác .”

 

Tô Nhuyễn sững sờ, đột nhiên nhớ thời gian luôn giấu giếm lén lút, còn chạy tới nhà xưởng tìm cô, hóa là để thứ . Máy móc trong trường đúng là thể nung chảy kim loại mà.

 

Lộc Minh Sâm đeo giúp cô chiếc nhẫn ngón trỏ. Tô Nhuyễn chớp chớp mắt, đang nghĩ bụng hình như đeo nhầm ngón , thì thấy chạm vị trí nào, đầu rắn đáng yêu đột nhiên mở rộng, phụt một mũi d.a.o tinh xảo, sắc bén.

 

Tô Nhuyễn hoảng sợ, Lộc Minh Sâm chạm chiếc nhẫn một cái, mũi d.a.o lập tức thu về, con rắn nhỏ trở về dáng vẻ đáng yêu ban đầu, giống như vẻ dữ tợn chỉ là ảo ảnh.

 

Tô Nhuyễn dở dở , bao giờ ngờ rằng, quà sinh nhật Lộc Minh Sâm tặng cô là một vật phòng đầy ám hiểm.

 

Mèo con Kute

“Em chỗ , ở đây một cơ quan nhỏ.” Lộc Minh Sâm chỉ cho cô xem: “Anh vốn định tặng em khi đưa em xem viên đá quý hình chim khổng tước.”

 

Anh vuốt ve mái tóc cô, trịnh trọng : “Nhuyễn Nhuyễn, tuy rằng thể tặng em nhẫn kim cương, nhưng sẽ luôn bảo vệ em.”

 

Tô Nhuyễn chớp chớp đôi mắt, mím chặt môi mới thể ngăn dòng lệ trực trào. Đời khi mất con, dù khổ cực mệt mỏi đến cô cũng từng rơi một giọt nước mắt, nhưng giờ đây, chỉ vì vài câu mộc mạc của đàn ông mà cô dễ dàng xúc động.

 

Tô Nhuyễn vươn tay ôm chặt lấy Lộc Minh Sâm, vùi sâu lồng n.g.ự.c . Nếu như ai đó cô sẽ rơi lệ vì tạm xa một trong chốc lát, lẽ cô sẽ coi đó là chuyện nực .

 

Hai cứ ôm như cho đến hừng đông. Cuối cùng, đến giờ xuất phát, Lộc Minh Sâm vẫn đành rời .

 

Loading...