Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 463:2)

Cập nhật lúc: 2025-10-10 13:06:42
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tô Nhuyễn tiễn cửa. Đối diện, hốc mắt y tá Mễ cũng ửng đỏ. Lục Thần Minh dường như đang đau đầu, nhưng khi thấy Lộc Minh Sâm, : “Ai, đúng là hết cách , y tá Mễ nhà quấn quýt chồng đến thế…”

Mèo con Kute

 

Cái điệu bộ khoe mẽ ân ái của hiện rõ mồn một.

 

y tá Mễ hề nhận , cô tức giận đ.ấ.m một cái: “Sao hả? Không ? Vậy mau cút !”

 

“Thôi, thôi, sai .” Lục Thần Minh vội vàng ôm lấy vợ , đôi mắt cô đỏ hoe, càng thương xót: “Ai, cuối cùng cũng hiểu câu ‘Thân hứa quốc, khó hứa khanh’ của các vị tiền bối . Cuộc hôn nhân khiến em chịu ấm ức …”

 

Thấy trong mắt Lộc Minh Sâm cũng hiện rõ vẻ áy náy, Tô Nhuyễn càng vui, kìm bực dọc mà cất lời phản bác ngay: “Anh thế là ý gì? Các kết hôn là cưới vợ bé đó ư? Bọn em ở bên các chỉ vì ham vui thôi , thể cùng các sẻ chia lúc hoạn nạn ư?”

 

Ai ngờ gã ngẫm nghĩ một chốc, : “Cũng đúng, quả thực cũng phần hao hao, ở bên cứ như vụng trộm yêu đương , đất nước réo gọi, lập tức vứt bỏ các cô mà gót ngay.”

 

Tô Nhuyễn:……

 

Lộc Minh Sâm:……

 

Khóe mắt y tá Mễ càng đỏ hoe.

 

Lộc Minh Sâm vội vàng ôm lấy Tô Nhuyễn mà : “Đừng bậy, cưới là cưới vợ đàng hoàng, giờ là chồng em đang gọi về đó thôi.”

 

Tô Nhuyễn bật thành tiếng: “Vậy chẳng em là cô con dâu của đất nước ?”

 

Lộc Minh Sâm gật đầu quả quyết: “ , là cô con dâu hiền thảo nhất của đất nước.”

 

Lục Thần Minh định lên tiếng chen , nhưng y tá Mễ đạp thẳng một cước: “Cút , đồ đại gia vớ vẩn ? Thứ 'vợ bé' rảnh hầu hạ ngươi !”

 

Lộc Minh Sâm liếc mắt một cái, thầm trong bụng vì thấy cảnh khác khốn đốn, nhanh chân chạy tới chỗ chiếc xe quân dụng đang chờ sẵn.

 

Tô Nhuyễn nghiêng đầu, thè lưỡi trêu chọc Lục Thần Minh, đúng là đổ thêm dầu lửa.

 

Lục Thần Minh:……

 

Trong lòng Lục Thần Minh lúc chỉ còn cảm giác cả thế giới lưng bỏ mặc.

 

Lộc Minh Sâm , Tô Nhuyễn dạo phố, mà chợ mua gà và ngô khoai củ sắn linh tinh về, dùng bếp lò nướng món gà ăn mày, rủ y tá Mễ và cô giáo Hàn sang nhà ăn cơm.

 

Ban đầu y tá Mễ còn phấn khởi, nhưng cảm thấy bứt rứt yên, hối hận vì lúc Lục Thần Minh rời lời tử tế: “Biết rõ là tên ngốc nghếch chẳng ăn , so đo tính toán với gì chứ?”

 

Nghe cô cằn nhằn mãi, Tô Nhuyễn cũng bắt đầu nhớ Lộc Minh Sâm, khẽ vuốt ve chiếc nhẫn cưới ngón tay, cũng thấy lòng chơi vơi, chẳng còn tâm trạng nào nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-4632.html.]

Kỳ lạ , đây khi Lộc Minh Sâm nhận nhiệm vụ, ban ngày hai cơ bản chẳng mấy khi gặp mặt , trong tuần ôn tập kiểm tra bận rộn, cô còn ở trường học, mỗi ngày chỉ gọi một cuộc điện thoại vỏn vẹn. Thế mà chẳng như bây giờ, lòng cô lúc nào cũng thấy trống vắng lạ thường.

 

 

Hôm nay là sinh nhật Lộc Minh Sâm, cô cầm món quà sinh nhật chuẩn cho mà ngẩn ngơ một lúc, cuối cùng dứt khoát thẳng đến xưởng may.

 

Đột nhiên, cô cũng rơi tình cảnh giống hệt Nhan Diệu, tự sắp xếp lịch việc của kín bưng. Sau khi huấn luyện công nhân, kiểm tra sổ sách xong xuôi, cô dứt khoát bàn việc, bắt tay phác thảo những bản thiết kế mới.

 

Nhan Diệu bên , chẳng đang vẩn vơ nghĩ ngợi chuyện gì, trông cũng ngơ ngẩn đần mặt đó, ngay cả khi cô bước cũng hề , mãi đến lúc Tô Nhuyễn xuống bên cạnh mới giật lấy tinh thần, lập tức khoa trương hô lên: “Ôi chao, bà chủ đại nhân, cuối cùng cũng chịu ghé đến ! Mấy ngày gặp mặt, nhớ c.h.ế.t đây!”

 

Tô Nhuyễn khẽ "hừ" một tiếng trêu chọc: “Thôi cô nương, xem là đang nhớ ai thế ?”

 

Nhan Diệu tròn xoe đôi mắt lém lỉnh, giả vờ chân thành cô: “Nhớ nhất chứ ai! Người chính là nguồn cảm hứng bất tận của , nhớ , đây chẳng nên trò trống gì cả.”

 

Miệng lưỡi cô gái đúng là ngọt như đường, thừa cô nàng chỉ thuận miệng bừa, nhưng vẫn khiến thấy dễ chịu vô cùng, Tô Nhuyễn cũng bật : “Được , mau lo việc vẽ vời của cô .”

 

“Tuân mệnh, bà chủ!” Nhan Diệu lập tức vẻ khí thế hừng hực.

 

cái vẻ khí thế đó vẻ thái quá, cứ như thể dùng cách đó để trút bỏ hết những muộn phiền đang chất chứa trong lòng.

 

Tô Nhuyễn hỏi thêm nhiều, dù hai cũng đủ thiết để sẻ chia chuyện. Việc cô thể lúc chính là để Nhan Diệu tạm thời an đây, trao cho cô một chốn nương náu an , đợi đến khi cô nguôi ngoai nỗi lòng, sẽ nữa cất bước tiếp con đường của

 

Rõ ràng Nhan Diệu cũng đang cố gắng nhiều, gắng gượng vươn lên bằng chính cách .

 

Giữa trưa, đến giờ nghỉ, Tô Nhuyễn, Nhan Diệu và Ngưu Xuân Phân cùng dùng bữa ở nhà ăn. Vừa lúc đó, họ loáng thoáng hai thanh niên phòng bên cạnh đang bàn tán về hộp đêm mới mở ở thành phố Yến. Nghe nơi đó nhạc xập xình, sàn nhảy lung linh, vui hơn hẳn những quán karaoke khiêu vũ bấy lâu nay…

 

Bỗng nhiên Nhan Diệu đặt phịch đôi đũa xuống bàn: “ quyết , nhất định đến hộp đêm chơi một bữa! Từ bé đến giờ bao giờ!”

 

Ngưu Xuân Phân giật nảy : “Đừng vớ vẩn! Nơi đó chốn dành cho đắn!”

 

Trong đáy mắt Nhan Diệu thoáng ánh lên vẻ bướng bỉnh, bật rạng rỡ: “Em mặc kệ! Anh … bọn họ , cớ em thể cơ chứ?”

 

Cô bé kiên quyết: “Em cũng xem thử bên trong ho!”

 

Ngưu Xuân Phân còn định khuyên ngăn, nhưng Tô Nhuyễn thì như khơi đúng mạch cảm xúc. Cô chiếc nhẫn ngón trỏ, thầm nghĩ cũng nên tìm cách giải tỏa tâm trạng một phen, chứ cứ mãi khó chịu thế thì : “Được thôi, cùng cô.”

 

Rồi cô mỉm với Ngưu Xuân Phân: “Còn việc nơi đó chốn đắn , tự trải nghiệm một chẳng sẽ tỏ tường ?”

 

Đôi mắt Nhan Diệu sáng bừng lên, lập tức ôm chầm lấy Tô Nhuyễn: “Bà chủ ơi, chị thật là tuyệt vời quá mất!”

 

Loading...