Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 470

Cập nhật lúc: 2025-10-10 13:06:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khóe mắt Đao Sẹo và Vương như lồi ngoài vì kinh ngạc, Vương thậm chí còn đột ngột phun một ngụm máu.

 

Tô Nhuyễn dọa, lập tức lủi lưng Lộc Minh Sâm. Lộc Minh Sâm lúc dở dở , thấy cô giống hệt một chú cún con đang cậy thế chủ nhân.

 

Thế nhưng, quả thực cuộc điện thoại danh chính ngôn thuận chiêu gọi đội quân chi viện đến ứng cứu cho bọn họ.

 

Mười bốn tên cướp bắt gọn, một tên nào lọt lưới, tất cả đều áp tải về. Lúc , Lộc Minh Sâm mới thời gian bình tĩnh Tô Nhuyễn, nửa đùa nửa trách: “Anh vắng nhà, em chơi đùa quá đà đấy nhỉ?”

 

Mèo con Kute

Tô Nhuyễn gượng gạo , đang vắt óc nghĩ cách giảo biện, thì phía lưng bỗng vang lên tiếng nôn ọe kinh thiên động địa của Y tá Mễ. Lục Thần Minh, vốn đang định dạy vợ một bài học, lập tức hốt hoảng: “Em ?”

 

“Anh em vài câu thôi mà, đến mức ? Anh tệ đến ?”

 

Y tá Mễ đẩy , thèm để ý đến lời chồng.

 

Có điều hiển nhiên cô nôn thốc nôn tháo ngừng, trông như sắp mật xanh mật vàng trào đến nơi, Lục Thần Minh lập tức sợ hãi, chẳng còn bụng nào mà quở trách nữa, cuống quýt bế cô chạy thẳng tới bệnh viện.

 

Tô Nhuyễn vội vã chạy theo : “Em cùng xem thế nào.”

 

Lúc cô giáo Hàn cũng đang chột , cũng vội vàng lên xe một bước: “Cứ để theo cùng là , cô với đoàn trưởng Lộc lâu ngày gặp, cứ ở hàn huyên tâm sự đôi câu .”

 

Tô Nhuyễn:……

 

phúc cùng hưởng, hoạn nạn mặc bay mà… Chị em bạn dì kiểu gì mà cứ thấy chuyện là vứt bỏ thế chứ…

 

Lộc Minh Sâm khoanh tay ngực, ung dung Tô Nhuyễn.

 

Tròng mắt Tô Nhuyễn đảo quanh, chợt trông thấy Nhan Diệu và Hứa Tử Yến ngoài.

 

Hứa Tử Yến trở về vẻ mặt lạnh như tiền, chắc chắn cũng đang giận Nhan Diệu. Tô Nhuyễn trong bụng thầm nhủ là nên tiến đến đỡ cho cô vài lời, trông thấy sắc mặt Nhan Diệu trắng bệch, đột nhiên cả mềm nhũn, ngã vật đất.

 

Hứa Tử Yến còn lạnh nhạt là thế, giờ kinh hoàng tột độ, sắc mặt hoảng loạn ôm chầm lấy cô : “Diệu diệu!”

 

Lay gọi mấy tiếng thấy cô chẳng hề gì, Hứa Tử Yến vội vàng bế xốc cô chạy về phía chiếc xe cứu thương đậu đằng : “Bác sĩ! Bác sĩ! Mau đến xem xem, vợ thế ?”

 

Tô Nhuyễn:……

 

Bốn cùng tới, thoáng chốc chỉ còn trơ trọi một cô. Tô Nhuyễn bất giác dấy lên nghi hoặc, là bọn họ thông đồng với , cố tình giả bệnh để chuồn êm đây .

 

Hình như cô đang nghĩ gì, Lộc Minh Sâm dang hai tay , : “Sao thế? Em bộ ngất xỉu một phen ? Để đỡ em nhé? Em đưa đến khoa nào cho tiện?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-470.html.]

Thấy chặn mất đường thoái lui của , Tô Nhuyễn vô cùng tự nhiên bĩu môi, bước tới nép lòng Lộc Minh Sâm, vòng tay ôm lấy eo : “Em sợ hãi đến phát khiếp .”

 

Lộc Minh Sâm ngỡ ngàng, Tô Nhuyễn tiếp tục giãi bày một cách ấm ức: “Anh , cái tên cầm đầu đó hung hãn vô cùng, còn nữa, m.á.u của tên Đao Sẹo b.ắ.n tung tóe cả lên mặt em, khiến em một phen hồn vía lên mây…”

 

Lộc Minh Sâm khẽ thở dài một tiếng, tỏ vẻ bất lực, dang tay ôm chặt lấy cô, tay dịu dàng vuốt ve gò má Tô Nhuyễn, trông thấy mặt cô quả nhiên còn vương vài vệt m.á.u khô, lòng bỗng chốc quặn thắt: “Còn trách ai bây giờ? Cứ xem em còn dám chạy lung tung khắp nơi thế !” Giọng của nào chút cứng rắn nào.

 

Tô Nhuyễn thấy , trong bụng thầm mừng, vội vàng : “Chắc chắn sẽ ạ.”

 

mắt , mỉm e ấp, : “Lộc Minh Sâm, sinh nhật vui vẻ!”

 

Trông thấy đôi mắt tựa như ngân hà lấp lánh của cô, Lộc Minh Sâm cảm thấy như tắm trong dòng nước ấm, trái tim tan chảy từng chút một, chẳng còn cách nào mà tiếp tục dỗi hờn nữa.

 

Ngược , ôm ấp cô thật lâu, mật với cô một phen, tiếc là đang ở ngoài đường lộ thiên, chỉ thể khẽ tựa trán trán cô, : “Được , thôi, mười giờ , là còn lên giường lúc mười rưỡi đây?”

 

Tô Nhuyễn thoát nạn, khúc khích kéo tay định rời , thấy một giọng dè dặt vang lên từ bên cạnh: “Cô em ?”

 

Tô Nhuyễn giật , đầu trông thấy chị Hà tới gần từ lúc nào, hiện tại thái độ khép nép, đến cả Lộc Minh Sâm chị cũng chẳng dám liếc mắt lấy một cái, vì kiêng nể Tô Nhuyễn, mà là dáng vẻ hừng hực sát khí của lúc nãy dọa cho khiếp vía mất .

 

Cho nên lúc , chị chỉ dám sang với Tô Nhuyễn: “Lần cảm ơn hai cô nhiều lắm.”

 

Sau đó rút trong túi một tấm danh , đưa tới: “Chúng coi như quen trong hoạn nạn, chồng cô coi như là ân nhân cứu mạng của chị, chuyện gì cứ với chị một tiếng, Tôn Thải Hà chị đây, dù xông pha lửa đạn cũng từ nan .”

 

Tô Nhuyễn khẽ mỉm , nhận lấy tấm danh của chị , cũng thong thả lục trong túi xách một tấm danh , trao cho chị : “Từ nay về , chúng coi như chị em một nhà nhé.”

 

Nghĩ đến những lời đó Tô Nhuyễn từng , Tôn Thải Hà bất giác phì thành tiếng.

 

Sau đó hai chào tạm biệt. Tô Nhuyễn lên xe, còn chị vẫn quanh câu lạc bộ, gửi lời cảm ơn các chiến sĩ giúp đỡ hôm nay, trong lòng cũng chút thiện cảm.

 

Khi ngang qua, Tô Nhuyễn đang định thò đầu chào, thấy tài xế bên cạnh chị hỏi chuyện về Lộc Minh Sâm: “Chị Hà , chị rõ mặt đàn ông ? Sao chị ?”

 

Chị Hà khẩy: “Đâu cần rõ mặt, cái vòng ba liếc một cái là nhận ngay, từng thấy ai hông cong như .” Nói xong, chị hâm mộ: “Không ngờ mặt còn hơn cả dáng vóc, cô em gái nhỏ của quả thực phúc lớn quá…”

 

Tô Nhuyễn:……

 

Lộc Minh Sâm:……

 

Anh đen mặt : “Em bớt lui tới với những đắn .”

 

Tô Nhuyễn nhịn phá lên.

 

Loading...