Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 471:1)

Cập nhật lúc: 2025-10-10 13:06:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khi trở quân khu, hai tách . Lộc Minh Sâm báo cáo nhiệm vụ, Tô Nhuyễn về nhà.

 

Vừa về đến nhà, Tô Nhuyễn chui ngay bếp. Dù mới trải qua một phen nguy hiểm, nhưng lẽ vì Lộc Minh Sâm bên cạnh, cô còn mấy sợ hãi. Hiện giờ, trong lòng cô, chuyện quan trọng nhất chính là sinh nhật Lộc Minh Sâm.

 

Còn một tiếng rưỡi nữa mới đến đúng mười hai giờ đêm, vẫn kịp để chúc mừng .

 

Nhào bột xong, cô để bột nghỉ, bắt đầu xử lý các nguyên liệu khác. Tuy thể gì quá cầu kỳ, nhưng vẫn nấu một bát mì trường thọ cho .

 

Hơn mười một giờ, thấy động tĩnh từ bên ngoài truyền , Tô Nhuyễn mừng rỡ cửa đón .

 

Lộc Minh Sâm tới sân, bước chân nhanh nhẹn lên bậc thềm. Tô Nhuyễn còn kịp gì, ôm lấy eo cô, kéo thẳng phòng, đặt cô xuống ghế sa-lông.

 

Sau nụ hôn triền miên giải nỗi tương tư, Tô Nhuyễn khẽ đẩy : “Không kịp , em nấu mì.”

 

Lộc Minh Sâm khẽ c.ắ.n môi cô, vẫn chịu buông. Tô Nhuyễn cố gắng mở miệng: “Sinh nhật ăn mì trường thọ chứ.”

 

Thế là đó, cô cứ thế kéo Lộc Minh Sâm xuống bếp, như thể chẳng rời xa một bước.

 

Bột ủ xong, Tô Nhuyễn khéo léo kéo thành một sợi mì dài hun hút. Năm phút , một bát mì trường thọ xuất hiện bàn ăn.

 

Sợi mì trắng như tuyết, nước dùng thơm ngon, hai quả trứng chiên hình trái tim, cải thìa xanh biếc và cà rốt khắc thành bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ”.

 

 

 

Lộc Minh Sâm chằm chằm bát mì mặt, ngước mắt nụ tươi rói với lúm đồng tiền duyên dáng phía đối diện. Lòng n.g.ự.c dâng trào hạnh phúc. Từ khi qua đời, sinh nhật trở thành một ngày nặng nề.

 

hiện tại, tất cả đổi, định nghĩa .

 

Tô Nhuyễn đồng hồ: “Chỉ còn hai mươi phút nữa thôi, mau ăn ! Không c.ắ.n đứt sợi mì nhé.”

 

Chuyện đương nhiên khó . Nếu hỏi tham gia quân ngũ tật gì, thì chắc chắn chính là tốc độ ăn uống nhanh đến kinh ngạc.

 

Nhìn chỉ mất hai ba phút ăn sạch bát mì, Tô Nhuyễn vươn tay lau khóe miệng giúp : “Anh Minh Sâm, sống lâu trăm tuổi nhé.”

 

Lộc Minh Sâm xoa đầu cô: “Nhất định . Làm nỡ bỏ em một cơ chứ.”

 

“Anh mau rửa mặt , rửa mặt xong em tặng quà sinh nhật cho .”

 

“Rửa mặt xong ư?” Anh nheo mắt , ánh mắt lướt khắp cô, nở một nụ tinh quái: “Anh đây đang mong chờ đấy nhé…”

 

Tô Nhuyễn khúc khích, khẽ đá một cái: “Thật là đắn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-4711.html.]

 

Quà sinh nhật dĩ nhiên thứ mà Lộc Minh Sâm đang nghĩ tới. Sau khi khỏi phòng vệ sinh, giường bày sẵn một hộp quà xinh .

 

Mở hộp , bên trong là một bộ quần áo: một chiếc áo lụa ngắn tay trắng tinh và một chiếc quần màu nâu sẫm.

 

Nhìn qua vẻ bình thường, nhưng kỹ thể thấy giữa n.g.ự.c áo thêu hai chữ “Hoa Quốc”, họa tiết là hình sừng hươu và hoa bông gòn.

 

Tô Nhuyễn bước tới, dịu dàng sửa cổ áo cho , ngón tay khẽ vuốt ve hình thêu ngực, tủm tỉm : “Ban đầu em chỉ định thêu mỗi sừng hươu thôi, nhưng nghĩ lẽ thích cả Miên Hoa nữa, nên em thêu cả hai lên đó.”

 

Lộc Minh Sâm rũ mắt hình thêu tinh xảo . Trước nay vốn chẳng mấy để tâm đến kiểu dáng họa tiết quần áo, nhưng giờ đây, ý nghĩa sâu xa của hình thêu khiến càng càng thấy mắt, tự khắc cả bộ đồ cũng trở nên quý giá hơn bội phần.

 

Tô Nhuyễn tươi rói: “Sau , mỗi năm em sẽ may cho một bộ mới nhé.”

 

Lộc Minh Sâm thoáng sững sờ: “Là em tự tay may ?”

 

“Đương nhiên .” Tô Nhuyễn bật : “Kiếp , em từng theo học ngành thiết kế y phục cơ mà.”

 

Ban đầu Tô Nhuyễn còn định tặng thứ khác, nhưng nghĩ nghĩ , thường xuyên huấn luyện quanh năm, chẳng tiện đeo mang theo bất kỳ món đồ trang sức nào. Cuối cùng cô vẫn thấy y phục là thích hợp nhất, mật thiết thực.

 

Thật ở kiếp , kể từ khi rời khỏi phòng thiết kế của công ty nhà họ Cố, cô chẳng còn đụng đến kim chỉ. Vốn dĩ cứ nghĩ sẽ tay chân lóng ngóng, nhưng khi nảy ý định may cho Lộc Minh Sâm một bộ đồ, đầu óc và những ngón tay cô bỗng như phép lạ, linh cảm tuôn chảy ào ạt, kỹ thuật cũng thuần thục đến lạ thường.

 

Giờ đây , quả thực kiểu dáng ưng ý. Độ rộng , quá bó sát mà vẫn thể cảm nhận những khối cơ bắp rắn chắc, quyến rũ ẩn lớp vải, toát lên vẻ trai phong trần gợi cảm. Đặc biệt là chiếc quần, nó càng tôn lên đôi chân dài miên man của Lộc Minh Sâm, và…

 

Đột nhiên nhớ đến lời chị Hà từng , Tô Nhuyễn khỏi bật khúc khích.

 

Lộc Minh Sâm theo ánh mắt cô, hiển nhiên cũng đoán cô đang nghĩ vẩn vơ điều gì. Anh cúi xuống, hung hăng c.ắ.n lên đôi môi mềm của cô, khẽ mắng: “Cái con bé tinh quái !”

 

Tay Tô Nhuyễn khẽ luồn trong vạt áo , trêu ghẹo: “Thế nào? Anh ưng ? Để em sửa nhé?”

 

Lộc Minh Sâm nhiều, trực tiếp cúi bế bổng cô lên quẳng phịch xuống giường, dùng hành động để trả lời… Anh thích đến nỗi thể chịu đựng nữa .

 

Sáng tinh mơ hôm , Tô Nhuyễn tiếng hò reo hưng phấn của Lục Thần Minh từ bên ngoài đ.á.n.h thức.

 

Lộc Minh Sâm dậy từ lúc nào, cúi đặt một nụ hôn lên trán cô, đó châm chọc: “Cái tên đúng là như con khỉ, chuyện bé tẹo như lông gà vỏ tỏi cũng vui mừng đến độ nhảy cẫng cả lên.”

 

Nhìn bước đến bên cửa sổ, dõi mắt xung quanh mà khóe miệng cứ cong lên chẳng chịu hạ xuống, Tô Nhuyễn khỏi thầm bật , rõ ràng cũng vui lây mà còn giả vờ chê bai khác.

Mèo con Kute

 

Khi tiếng chuông báo thức vang lên, liền nhanh chóng bộ đồ tác chiến thao trường huấn luyện.

 

Mãi đến khi và Lục Thần Minh ồn ào nhốn nháo trở về, Tô Nhuyễn mới nguyên do Lục Thần Minh phấn khích đến : Thì y tá Mễ mang thai.

 

Loading...