Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 481:1)

Cập nhật lúc: 2025-10-11 00:40:13
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hiện giờ ngoài xưởng trang sức, trong kế hoạch của Tô Nhuyễn còn việc thành lập công ty vệ sĩ. Khi tính toán các đường nước bước để kiếm tiền gần đây, Tô Nhuyễn phát hiện còn cổ phiếu. Đợt sóng thần kinh tế tiếp theo sẽ bùng nổ cuối năm, bây giờ thể bắt đầu mua chứng quyền mua cổ phiếu .

 

Chuyện hề khó, cổ phiếu đó là do Đinh Lâu mua, vẫn giao cho như cũ là .

 

Nhan Diệu ở đây cảm thấy vô cùng thư thái, cô và Y tá Mễ m.a.n.g t.h.a.i gần như cùng lúc, mỗi ngày đều thể tâm sự, chia sẻ những điều thầm kín, còn lo âu vẩn vơ nữa. Còn với Cô giáo Hàn, kinh nghiệm, thì càng nhiều chuyện để hơn.

 

Dù Cô giáo Hàn cảnh cụ thể của Nhan Diệu, nhưng thấy cô m.a.n.g t.h.a.i mà chồng ở bên cạnh, dáng vẻ buồn bực, u sầu của Nhan Diệu, cô chợt nhớ đến chính của ngày xưa.

 

Cô giáo Hàn theo Nhan Diệu học cách phối đồ, chỉ Đoàn trưởng Dư đang tự giác việc nhà, thủ thỉ: “ , đàn ông ai cũng thế cả, chung một cái đức tính.”

 

“Trước đây một câu của Tô Nhuyễn khiến tỉnh ngộ. Mình còn yêu thương bản , thì lấy tư cách gì mà mong khác đến yêu ?”

 

“Thế nên, việc đầu tiên chúng cần sống vui vẻ cho chính . Cuộc sống mà , tìm đàn ông như thế nào mà chẳng .”

 

Đoàn trưởng Dư đang cỏ lập tức bật dậy, trừng mắt lườm vợ: “Em còn tìm đàn ông kiểu nào nữa hả?”

 

Cô giáo Hàn thản nhiên , : “ thì chịu , quân hôn mà, ly hôn cũng chẳng . cô thì khác, tuổi trẻ xinh như thế, thì đổi khác thôi.”

 

Đoàn trưởng Dư nổi giận đùng đùng: “Nghe giọng em vẻ tiếc nuối lắm nhỉ? Nếu là quân hôn, em định ly hôn với ?”

 

Cô giáo Hàn coi như thấy lời , vẫn tiếp tục tâm sự với Nhan Diệu: “Tóm , đừng bao giờ để bản chịu thiệt thòi ấm ức.”

 

Thái độ khiến Đoàn trưởng Dư càng thêm bực bội.

 

Nhan Diệu thì nhịn , bật rộ lên.

 

Ngày hôm , cô theo Cô giáo Hàn đến sân thể d.ụ.c xem các quân nhân huấn luyện. Ánh bình minh vàng rực chiếu khắp thao trường, tạo nên một khung cảnh tràn đầy sức sống và khí thế.

 

Nơi đây thứ đều mộc mạc, giản dị. Cuộc sống hào nhoáng hai năm ở nhà chồng giàu sang giờ đây giống như một giấc mơ hoa lệ. Tuy rằng tươi đấy, nhưng như băng mỏng, cuối cùng chỉ còn sự cô độc, lạnh lẽo.

 

Bây giờ tỉnh mộng , cô càng thích cuộc sống bình dị, đơn sơ nhưng vững vàng của hiện tại.

 

Xin , Hứa Tử Yến, em yêu bản hơn nữa.

Mèo con Kute

 

Sau đó, Nhan Diệu lấy vẻ tươi tắn, rạng rỡ như thuở ban đầu. Tô Nhuyễn dùng xe máy chở cô , đón về mỗi ngày. Thời gian của hai cô gái đều sắp xếp kín mít.

 

Hai tháng , mấy món đồ trang sức mới do Thế Ngoại Tiên tung thị trường đều bán chạy như tôm tươi. Kiểm kê cuối tháng phát hiện doanh thu tăng lên ít. Tô Nhuyễn bỏ tiền mời nhân viên ngoài liên hoan ăn uống, còn cô và Nhan Diệu thì về nhà tự ăn mừng.

 

Hôm nay, họ hẹn cùng về nhà mở một bữa tiệc nướng ngoài trời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-4811.html.]

 

Khi về đến nhà, một chiếc xe con màu đen bóng loáng đang dừng cửa. Lục Thần Minh thêm củi lò nướng chuyện với đàn ông lạnh lùng bên cạnh: “ , nhưng mà dù bận rộn đến mấy, vợ m.a.n.g t.h.a.i vẫn chồng ở bên cạnh chứ. Hai tháng trời thèm đến thăm lấy một , chồng như ? Phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i thì tủi , còn lắm chuyện nữa.”

 

Y tá Mễ gần đó, bụng lùm lùm, liền mắng ngay: “Sao hả? Anh chê lắm chuyện ? Vậy thì xin , đáng lẽ nên thai!”

 

“Chậc chậc.” Lục Thần Minh dường như quá quen với cảnh , cũng chẳng buồn phản bác: “Em đừng cúi , lấy thứ gì? Ớt hành đây?”

 

“Ớt.”

 

Y tá Mễ dứt lời, xuống ruộng hái mấy quả ớt chỉ thiên tươi rói mang về đưa cho cô : “Em cứ qua bên xem là , nhiều việc .”

 

Y tá Mễ ngẩng đầu lên, thấy Tô Nhuyễn và Nhan Diệu, vui vẻ : “Về ? Mau lên, chỉ chờ hai thôi đó!”

 

Hứa Tử Yến thấy Nhan Diệu, nhanh chân bước ngoài đón: “Diệu Diệu.”

 

Thấy cô xuống xe, vội vàng đỡ lấy, mắt dừng cái bụng nhô của cô, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.

 

Nhan Diệu chỉ khẽ một cách khách sáo: “Anh đến ?”

 

 

 

Hứa Tử Yến mím môi, đỡ cô nhà: “Em thế nào ?”

 

Nhan Diệu mỉm : “Cũng tàm tạm, ở đây ai cũng với em.”

 

Hứa Tử Yến ừ một tiếng, đó hai chẳng còn gì để hàn huyên. Trước đều là Nhan Diệu liến thoắng ngừng, bây giờ cô chẳng mở miệng nữa, giữa hai dường như một bức tường vô hình ngăn cách, khiến thể tới gần.

 

Hứa Tử Yến theo Nhan Diệu về phòng. Căn phòng lớn, thậm chí mấy sạch sẽ, khiến Hứa Tử Yến nhớ tới phòng ký túc xá của cô trong trường đại học. Phòng cũng như , giường bàn luôn chút đồ vật nhỏ thuộc về con gái, đáng yêu hoạt bát.

 

khi kết hôn, trông thấy những điều đó nữa.

 

Trong góc phòng là một đống đồ hiệu chất chồng lên , nhưng Nhan Diệu chẳng buồn liếc , chỉ hỏi: “Anh mệt rũ rời nhỉ, nghỉ ngơi một lát ?”

 

Hứa Tử Yến lắc đầu, trong lòng chút bất an. Tuy rằng vẫn là những lời xã giao cũ, nhưng cảm nhận cách giữa hai .

 

Cô hỏi thăm giống một vợ hỏi chồng, mà giống như hỏi thăm một vị khách từ phương xa tới.

 

Nhan Diệu đề nghị: “Cởi bộ tây trang , lát nữa sân nướng thịt, sợ dính dầu mỡ.” Sau đó : “ ngoài giúp đỡ đây.”

 

Loading...