Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 487

Cập nhật lúc: 2025-10-11 00:40:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trước khi về, cô và Lộc Minh Sâm tới thăm dì Phúc.

 

Dì Phúc vẫn vẹn nguyên nét cũ, dọn , cuối cùng nhà cửa cũng trở nên yên tĩnh. Giờ đây, chỉ gia đình Triệu Lôi ba đang tá túc ở đó.

 

Sau khi sinh hạ Tiểu Mạch, một nhà ba thích hợp ở ký túc xá. Trùng hợp Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm hằng năm ít khi về đây, e rằng dì Phúc ở một sẽ hiu quạnh, nên để họ thuê căn buồng vợ chồng cô ở.

 

Hơn nữa, qua một năm ở chung, vợ chồng Triệu Lôi xem dì Phúc như trưởng bối trong gia đình, dì Phúc quý trẻ con vô cùng. Hai bên cứ thế nương tựa, sống quây quần êm ấm.

 

Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm nhà là tiếng đùa rộn rã vọng từ gian trong của dì Phúc. Bước mới , Hoàng Tiểu Thảo và dì Phúc đang dìu Tiểu Mạch chập chững những bước đầu tiên.

 

Cô bé mười tháng tuổi, nuôi nấng trắng trẻo, bụ bẫm. Ngoại hình giống Hoàng Tiểu Thảo, nhưng tính tình nhanh nhẹn, hoạt bát hơn nhiều, giờ thể tự vịn dậy.

 

Hoàng Tiểu Thảo quỳ gối cách cô bé đôi ba bước, dịu dàng dang hai tay gọi: “Tới chỗ nào con.”

 

Dì Phúc cũng cầm con hổ nhồi bông mà cô bé yêu thích, phe phẩy trêu đùa.

 

Vốn đang cố vươn đôi tay bé xíu, mũm mĩm về phía và bà nội, Tiểu Mạch bỗng thu hút khi thấy hai họ bước . Cô bé ngẩng cái đầu nhỏ lên, đôi mắt to tròn đen láy như hột nhãn, cứ thế chằm chằm Tô Nhuyễn rời.

 

Dì Phúc nín , : “Bắt đầu lạ đấy, thấy hai cái xa lạ là dán mắt ngay.”

 

dứt lời, vì ngửa đầu giữ vững trọng tâm, Tiểu Mạch bỗng loạng choạng ngã ngửa về . Tô Nhuyễn giật thốt lên: “Cẩn thận!”

 

Hoàng Tiểu Thảo nhanh tay đỡ cô bé. Thấy Tô Nhuyễn vì giật mà biến sắc, cô bật trấn an: “Không cô Nhuyễn, ở đây , vả con bé mặc quần áo dày dặn, ngã cũng chẳng hề hấn gì.”

Mèo con Kute

 

trái tim Tô Nhuyễn vẫn đập thình thịch. Lộc Minh Sâm cô một cái, vươn tay ôm lấy bả vai cô, dìu cô tới ghế sô pha xuống.

 

Tiểu Mạch chỉ thể bọn họ qua chiếc bàn , cách nào tới gần hai .

 

Lộc Minh Sâm với dì Phúc chuyện chính sự. Hoàng Tiểu Thảo thấy bọn họ chuyện, bế Tiểu Mạch ngoài. Tô Nhuyễn vô thức xoay chuyển phật châu cổ tay .

 

Cũng giống năm , dì Phúc cũng chuẩn chút quà mọn, nhờ hai vợ chồng mang về biếu Lý Nhược Lan.

 

Từ khi khỏi tứ hợp viện, Tô Nhuyễn cứ thế trầm mặc suốt đường. Lộc Minh Sâm nắm lấy tay cô, hỏi: “Sao thế? Bị giật đến thế ?”

 

Tô Nhuyễn gật đầu: “Có chút.”

 

Cô cảm thán: “Đám trẻ con yếu ớt đến là tội nghiệp, cứ cảm tưởng như chạm nhẹ một cái cũng thể vỡ tan.”

 

Lộc Minh Sâm : “Anh cũng cảm thấy như . Hơn nữa tay chân thô kệch, nên chúng cứ giữ cách một chút .”

 

Tô Nhuyễn dựa , trong lòng cũng nhẹ nhõm phần nào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-487.html.]

Sau đó hai đến thăm Nhan Diệu. Khi tới cửa nhà gặp ngay Hứa Tử Yến.

 

Hai thư ký vẫn tay xách nách mang đủ thứ túi lớn túi nhỏ như khi. Thấy họ mang vác nặng nề, Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm vội bước tới phụ giúp một tay.

 

Tô Nhuyễn đảo mắt qua một cái, phát hiện đồ mang về là nữ trang quý giá, áo quần hàng hiệu lỉnh kỉnh như những , mà phần lớn đều là những vật dụng thiết thực. Cô còn thoáng thấy chiếc đai đỡ bụng bầu, dễ nhận hết sức tìm hiểu cặn kẽ về phụ nữ mang thai.

 

“Cảm ơn.” Hứa Tử Yến cũng ôm một cái hộp to kềnh, là chiếc gối chuyên dụng cho bà bầu: “Nhan Diệu vẫn mạnh khỏe chứ?”

 

Tô Nhuyễn : “Cũng tạm ạ.”

 

Thoáng chốc hai tháng trôi qua, Hứa Tử Yến sút cân thấy rõ, dù sắc mặt lạnh lùng vẫn che nổi vẻ mỏi mệt.

 

Đến nhà Nhan Diệu, khi và Nhan Diệu sẽ về Cảng Thành nữa, Tô Nhuyễn liền đoán cớ sự.

 

Kiếp , Hứa Tử Yến thoát khỏi vòng kìm kẹp của gia tộc cũng vì Nhan Diệu, nên hai tháng qua với hẳn là hề dễ dàng.

 

Thế nhưng chẳng cho Nhan Diệu những việc , bởi Nhan Diệu cũng chẳng mấy vui vẻ đón tiếp .

 

Bởi lẽ cô đang trong giai đoạn cố gắng gạt bỏ những ưu phiền trong lòng, vốn dĩ phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i thường dễ nhạy cảm, dễ tủi gần gũi, còn cố tình chạy tới… Nhan Diệu nhịn mà sa sầm mặt.

 

Ra khỏi nhà Nhan Diệu, Tô Nhuyễn thở dài: “Cái Hứa Tử Yến … Rõ ràng thứ cần , mà chẳng thèm hé răng nửa lời, đúng là…”

 

“Giữa vợ chồng thì phúc cùng hưởng, nạn cùng chịu mới đúng chứ.”

 

Thấy Lộc Minh Sâm như đang trầm tư suy nghĩ điều gì, cô hỏi: “Anh đang nghĩ gì thế?”

 

Lộc Minh Sâm trả lời theo bản năng: “Tiểu Ba, con rùa cưng của bác sĩ Ôn, hình như còn ở bệnh viện nữa.”

 

Tô Nhuyễn:……

 

“Đừng giở trò quỷ, cha Nhan Diệu ở cùng đó đấy.”

 

Lộc Minh Sâm : “Dù gì cũng là bạn bè cũ, tới nhà thăm hỏi cũng là chuyện bình thường.” Sau đó : “Em xem, hiệu quả mấy.”

 

Nghĩ tới sự đổi của Hứa Tử Yến, Tô Nhuyễn đành nín lặng.

 

Bác sĩ Ôn đang cho Tiểu Ba ăn đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.

 

 

Một ngày , Tô Nhuyễn cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng, cô Lý Nhược Lan đang mỉm mặt, nhỏ giọng với Lộc Minh Sâm: “Anh cảm thấy em điều gì đó ?”

 

Loading...