Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 494
Cập nhật lúc: 2025-10-11 00:40:26
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người mà Lộc Minh Sâm tìm cho cô chính là Tưởng Lệnh Thành, một thành viên chủ chốt trong nhóm nghiên cứu sợi tổng hợp Phương Luân của giáo sư Chu, thuộc học viện quân sự hàng .
Nhìn thấy , Tô Nhuyễn khỏi cảm thán rằng chuyện quả là phận sắp đặt. Anh chính là nhân viên chủ chốt tạo bước đột phá quan trọng trong công cuộc nghiên cứu.
Như , cô càng chút gánh nặng nào, dẫu thành quả cuối cùng vẫn sẽ thuộc về họ.
Thầy giáo Tưởng Lệnh Thành giảng dạy hết sức dễ hiểu, trong quá trình học hỏi, Tô Nhuyễn chợt nhận nhớ ít kiến thức đó lãng quên.
Cô vội vàng sửa sang tài liệu, kìm nở nụ thỏa mãn. Có thứ , lẽ đất nước thể nhanh chóng sản xuất sợi tổng hợp Phương Luân với lượng lớn. Đến lúc đó, tính năng của trang chống lũ cứu tế sẽ nâng cao, và kế hoạch của cô cũng thể tiến hành thuận lợi hơn.
Giờ đây chuyện chuẩn đấy, chỉ còn thiếu một cơn gió Đông nữa thôi.
Quả nhiên, cuộc gặp mặt đầu tiên giữa nhà máy quân và đám thương nhân nước ngoài chẳng đến .
Hôm nay, Tô Nhuyễn đang tắm cho Sơ Bát. Sơ Bát là giống rùa xanh, mỗi tuần đều tắm để đào thải bớt các chất cặn bã ngoài. Con rùa nhỏ chỉ bằng nửa lòng bàn tay, đang ngâm trong chiếc bồn tráng men bé xinh dành riêng cho nó, nước chỉ ngập đến mai rùa. Con vật nhỏ duỗi dài cổ, bốn chân khua khua nước, ngửa đầu chớp chớp mắt, trông vẻ mãn nguyện lắm.
Y tá Mễ chiếc ghế sofa đối diện, xem tấm tắc bảo lạ: "Này, hình như nó đang cô đấy! Cảm giác con vật nhỏ vẻ linh thiêng."
Tô Nhuyễn cũng cảm thấy Sơ Bát đang . Trước cô từng nuôi thú cưng, cũng bao giờ nghĩ nuôi chúng gì ho, nhưng càng Sơ Bát lúc , cô càng thấy nó đáng yêu lạ. Cô duỗi tay chọc chọc mai rùa của nó, con vật nhỏ chẳng hề sợ hãi, lập tức vặn cổ , nhưng tiếc là mai rùa vướng víu nên với tới . Nó cứ như một con rùa đen, , chính xác thì nó đích thị là một con rùa đen.
Tô Nhuyễn nhịn bật . Hai đang trêu đùa Sơ Bát thì Lộc Minh Sâm và Lục Thần Minh từ bên ngoài trở về. Lục Thần Minh bực bội càm ràm, sắc mặt Lộc Minh Sâm cũng khá hơn là bao.
"Sao thế? Chuyện thuận lợi ?" Tô Nhuyễn hỏi.
Chẳng đám đại diện bên bán ngóng tin tức từ , cứ khăng khăng rằng Hoa Quốc nghèo nàn, lạc hậu còn hỗn loạn. Khi tới đây, họ dẫn theo hai tên vệ sĩ, là loại xuất từ lính đ.á.n.h thuê. Vì đảm bảo an , Xưởng trưởng Lữ của xưởng quân cũng xin quân khu cử hai bảo vệ kiêm giám sát đối phương. Tình cờ là Lộc Minh Sâm đang việc riêng, liền xung phong qua đó, Lục Thần Minh thấy đương nhiên cũng cùng .
Thế nên hai bọn họ bộ quá trình đàm phán.
"Đâu chỉ thuận lợi!" Lục Thần Minh cả giận : "Bọn họ cố ý bới lông tìm vết."
"Xưởng trưởng Lữ cố ý mời riêng hai vị đầu bếp chuyên món Tây, một món bò bít tết, một chuyên điểm tâm. Vậy mà bọn họ vẫn chê bò bít tết đủ tươi, đủ mềm, điểm tâm thì đủ trình độ."
"Cứ như thể ăn đồ ăn chúng đều là hạ cố chấp nhận , cũng chẳng bọn họ lấy cái cảm giác tự cho là ưu việt đó nữa..."
Tô Nhuyễn hề bất ngờ. Đừng là hiện tại, ngay cả hai ba mươi năm , khi Hoa Quốc đuổi kịp và thậm chí vượt qua phương Tây, truyền thông phương Tây vẫn đưa tin về Hoa Quốc với cái đầy thành kiến và tiêu cực, khiến đa phương Tây đều cho rằng Hoa Quốc vẫn nghèo nàn, lạc hậu và ngu . Huống chi bây giờ thì đúng là chúng vẫn còn chút lạc hậu thật. Cái tâm lý cao ngạo của đại diện bên bán , thực chất là tâm lý phổ biến của phương Tây lúc bấy giờ.
" đáng giận nhất vẫn là bọn họ cố ý tăng giá!" Nói tới chuyện , Lục Thần Minh tức c.h.ế.t: "Cứ nghĩ chúng từng hỏi thăm giá cả khi mua đồ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-494.html.]
"Rõ ràng ở phương Tây bọn họ chỉ bán bốn vạn một tấn, Xưởng trưởng Lữ còn nghĩ rằng nếu bán năm vạn chúng cũng sẽ chấp nhận. Vậy mà cô đoán xem, mở miệng là bảy vạn, tăng gần gấp đôi! Một phân cũng chịu giảm!"
"Lại còn rằng chỉ năm mươi tấn, nhiều thế , năm mươi tấn còn đủ để trang cho một lữ đoàn chứ gì!"
Lục Thần Minh càng nghĩ càng tức tối: “Đã cái vẻ bán thì bán, bán thì thôi, thì từ đầu còn lặn lội tới đây gì chứ?”
Y tá Mễ thấy bực dọc như , vội vàng xích gần, vỗ về trấn an: “Thế chúng thể tìm đến chỗ khác để hỏi thăm ?”
Sắc mặt Lục Thần Minh càng sa sầm: “Nếu thể chuyển sang nhà khác thì chẳng tức giận đến thế ! Vấn đề là mặt hàng chỉ độc mỗi nhà họ ! Bọn họ xem thường , nhưng nếu mua thì dù họ thách giá cắt cổ, chúng cũng đành c.ắ.n răng mà mua thôi.”
Tô Nhuyễn : “Vậy thì chắc là như .”
Lục Thần Minh về phía cô: “Cô cách ?”
Tô Nhuyễn phân tích: “Hàng mà họ bán chỉ là đồ kiểu cũ thôi, bán cho chúng còn thể thương lượng giá cả. Chứ nếu đem sang thị trường khác, e rằng đến bốn vạn cũng chắc bán .”
“Nếu , họ chẳng lặn lội ngàn dặm xa xôi đến đây gì. Bây giờ tới , ắt hẳn mối lợi lớn.”
Đôi mắt Lục Thần Minh sáng bừng lên: “Vậy tức là họ cũng thành công trong phi vụ ăn ?”
Mèo con Kute
Lộc Minh Sâm liếc xéo một cái: “Đương nhiên , nếu thì việc gì lặn lội tới đây? Cậu thấy cái vẻ ghét bỏ rõ rệt của đối phương ? Hơn nữa, hai tên vệ sĩ chẳng đều bỏ tiền thuê ?”
Tô Nhuyễn bổ sung: “Bởi , ắt hẳn một khoản lợi nhuận kếch xù đang chờ đợi họ.”
Lục Thần Minh xoa xoa hai tay, vẻ mặt hăm hở: “Vậy là chúng thể cho bọn họ một bài học nhớ đời , mà chắc chắn họ cũng sẽ chẳng thể nào chạy thoát.”
Tô Nhuyễn : “ cũng nghĩ là nên dạy cho họ một bài học đích đáng.”
“Họ là những duy nhất bới lông tìm vết, nếu để chúng vạch trần, cả họ sẽ chỉ là xương xẩu mà thôi!”
Lục Thần Minh cô: “Làm thế nào?”
Tô Nhuyễn bí hiểm : “Đưa tai đây… Chúng …” ghé sát tai thì thầm kế hoạch.
Lục Thần Minh càng , đôi mắt càng thêm tinh ranh. Nghe xong câu cuối cùng, nhịn thốt lên: “May mà cô đấy! Cứ như !”
“Phía Xưởng trưởng Lữ cứ để lo liệu! Dù bọn nhóc con cũng thể về tay , chúng còn sợ gì chứ?”