Đợi bọn họ khỏi, Tô Nhuyễn dắt Sơ Bát về chuồng của nó. Bất chợt, Lộc Minh Sâm vòng tay ôm chặt lấy cô từ phía , khiến Tô Nhuyễn giật : “Anh gì thế?”
Lộc Minh Sâm cúi đầu hôn cô một cái: “Khi bày mưu tính kế cũng .”
Tô Nhuyễn:…
Rốt cuộc là đang khen đang c.h.ử.i thế?
Cô : “ , khi còn hơn gấp bội!”
Lộc Minh Sâm bật rộ lên, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Trong khi bên Tô Nhuyễn đang bày mưu tính kế với đám thương nhân nước ngoài, thì bên , tên thương nhân Bratt cũng đang âm thầm toan tính họ.
Tâm tình khá , : “Có lẽ chỉ hai ngày nữa là chúng thể về .”
Mèo con Kute
Dường như nhớ điều gì đó, nhăn mặt, càu nhàu: “Cái nơi thực sự khiến ngột ngạt đến khó thở.”
Jack, trợ lý kiêm phiên dịch của , chút lo lắng hỏi: “Họ chắc chắn sẽ mua chứ? Nghe bên đó nghèo khổ.”
Bratt đáp: “Cậu cứ yên tâm, bọn họ chắc chắn sẽ mua thôi. thấy ánh mắt khát khao trong mắt họ.”
“Chính vì sự nghèo khó , mà họ càng cần những món đồ hơn bao giờ hết, nên họ khó lòng mà khước từ .”
“Ngày mai sẽ đưa tối hậu thư cuối cùng cho bọn họ, nếu họ mua, chúng cứ ngày sẽ về.” Nói tới đây, đắc ý: “Chỉ cần như , họ sẽ lập tức đặt bút ký thôi.”
“Đây chính là thuật tâm lý bán hàng, một chiêu thức học từ năm ngoái, vô cùng hiệu nghiệm, cũng nên học hỏi chút .”
Jack gật đầu lia lịa, vẻ mặt khiêm tốn học hỏi.
mà, chỉ cần bất cứ Hoa nào mặt ở đây, chắc chắn sẽ với một câu rằng, cái trò tâm lý đơn giản , tổ tiên của họ thèm dùng từ lâu lắm .
Qua đó thể thấy, sự hạn chế về thông tin khiến đám phương Tây ngây thơ những hiểu còn nông cạn đến mức nào.
Thế nên, họ thậm chí còn đến sức hút kỳ diệu từ ẩm thực Trung Hoa. Bratt thở dài thườn thượt, đoạn than thở: “Haizz, nghĩ đến mấy món ăn khó nuốt đến phát ớn , ở nơi thêm một giây một phút nào.”
Jack : “ thì nếm thử đồ ăn Trung Hoa. Từng một du học sinh kể, ẩm thực của họ quả thực tồi chút nào.”
Bratt nhíu mày phản bác: “Thịt bò còn dai như thế, thì món ngon ? Thức ăn của họ cứ thế mà ném nồi, đun sôi lên là xong.”
Nói tới đây, ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ: “Nghe ngay cả nội tạng cũng buông tha! Rồi còn gặm vỏ chuối, ăn cỏ dại... Haizz, đến mùa nạn đói, còn gặm cả vỏ cây cho sạch trơn.”
“Tóm , chúng mau chóng rời khỏi cái nơi quái quỷ thôi!”
Ngày hôm , Bratt nghĩ sẵn những lời trong lòng, định đợi khi gặp xưởng trưởng Lữ sẽ lời từ biệt. Cứ như , lẽ chiều nay là thể ký hợp đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-495.html.]
“Bratt, xe của họ đến .”
Bratt và Jack xuống lầu, một chiếc xe nhỏ màu đen đỗ cửa khách sạn quốc tế.
Vừa lên xe Bratt hất hàm lên tiếng: “Hy vọng hôm nay là mấy món bít tết và xà lách khó nuốt đến phát ớn nữa.”
“Thật , chúng cũng thấy khó nuốt lắm.” Một giọng trong trẻo từ ghế phụ truyền đến, giọng Luân Đôn chuẩn mực pha lẫn chút ý dí dỏm: “Vẫn mãi hiểu vì phương Tây các mê mấy thứ đó đến .”
Bratt sửng sốt, lúc mới chú ý hôm nay tới đón họ là đón họ hôm qua.
Anh nhận tài xế lái xe, Jack từng kể, thủ tài xế vô cùng lợi hại, hai vệ sĩ mà Bratt thuê chắc là đối thủ của .
Trên ghế phụ là một cô gái, diện bộ sườn xám xanh thẳm, mái tóc đen nhánh vấn cao gáy, chỉ cài vỏn vẹn một chiếc kẹp tóc ngọc trai đơn sơ mà duyên dáng.
Đôi hoa tai đá lấp lánh cùng bộ với vòng ngọc trai cổ áo, toát lên vẻ trang nhã vô cùng sang trọng. Bratt lập tức liên tưởng tới hình ảnh phụ nữ phương Đông thần bí trong những bộ phim điện ảnh của Hollywood.
“Cho nên rốt cuộc chỗ nào đúng nhỉ?” Đối phương đầu tủm tỉm hỏi, thế càng khiến liên tưởng nhiều hơn.
Với thái độ kiêu căng cũng chẳng hề xu nịnh, cô gái cất lời hỏi, khiến Bratt thấy nếu còn tiếp tục bắt bẻ thì quả là kém phong độ quý ông.
Bratt đành nghiêm túc : “Thịt bò đủ mềm, nhưng điều trách các cô , bởi thịt bò ngon nhất chỉ ở phương Tây chúng . Muốn chế biến món ăn thượng hạng, tất nhiên nguyên liệu hảo hạng nhất.”
Tô Nhuyễn nghiêm túc hết câu, đó hỏi: “Còn gì nữa ?”
Giọng cô dịu dàng hệt như một cô giáo đang khuyến khích học trò trả lời câu hỏi, đồng thời ngầm ý rằng đáp án của chẳng đáng giá chút nào.
Bratt cố gắng vắt óc suy nghĩ: “Tay nghề đầu bếp cũng tối quan trọng.”
“Còn gì nữa ?”
Bratt nhíu mày: “Đừng xem thường nguyên liệu và tay nghề. Nấu nướng đại khái, lung tung thì .”
Tô Nhuyễn rộ lên: “Đương nhiên là !”
Hơn mười phút , xe dừng cửa một quán cơm mang đậm phong vị cổ kính.
Việc trọng yếu đầu tiên trong buổi “chiêu đãi” hôm nay, gì khác chính là mời khách dùng bữa!
Theo Tô Nhuyễn , chẳng vị khách bình thường nào một bữa cơm ngon của Trung Hoa chinh phục cả. Nếu một bữa đủ, thì là hai bữa.
Cô cho trải nghiệm thế nào là nguyên liệu và tay nghề nấu nướng chân chính.
Hừ, dám huênh hoang về nguyên liệu và tay nghề nấu nướng ngay mặt Trung Hoa !