Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 499

Cập nhật lúc: 2025-10-11 00:40:31
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thực tế, Lục Thần Minh và Lộc Minh Sâm cũng tò mò, đừng nước ngoài từng thấy, thứ tài tình ai trong họ từng chiêm ngưỡng. Có điều vì để thất thố mặt Bratt, bọn họ đều vờ như quá quen thuộc.

 

Đợi Tô Nhuyễn mời Bratt đến gần quan sát, bọn họ thuận thế theo. Đương nhiên, Jack và hai vệ sĩ cũng chẳng chịu thua kém, bước theo sát nút.

 

Sau đó, đầu bếp bỏ khối đậu phụ xắt nước, dùng đũa nhẹ nhàng khuấy một cái… Quả nhiên, từng sợi đậu phụ đều mỏng manh tựa sợi tóc. Mọi ai nấy đều kinh ngạc đến nỗi mắt tròn xoe, Bratt kìm mà thốt lên: “Oa! Trời ạ! Thật là tài nào tin nổi!”

 

Tô Nhuyễn rộ lên, món đậu phụ Văn Tư quả là mỹ vị khiến trầm trồ kinh ngạc, ngay cả Hoa Quốc cũng ngỡ ngàng, gì đến nước ngoài.

 

Trợ lý Jack cũng khá xúc động, giơ ngón cái lên biểu thị sự thán phục với vị đầu bếp: “Ngài đúng là đại sư.”

Mèo con Kute

 

Vị đầu bếp nén nổi nụ khe khẽ nơi khóe môi, nhưng vẫn xua tay : “Đâu đại sư gì, chỉ là những kiến thức cơ bản trong nghề của chúng thôi mà.”

 

Tuy rằng Jack học chuyên ngành tiếng Trung, nhưng rõ ràng vẫn hiểu cái nếp khiêm tốn của Hoa Quốc khi khen ngợi. Anh phiên dịch cho Bratt: “Ở đây, đầu bếp nào cũng thể .”

 

Bratt chỉ cảm thấy khó tin tột độ. Hoa Quốc vốn bần cùng, lạc hậu như , tay nghề nấu ăn tuyệt kỹ xảo diệu đến mức tưởng chừng như đoạt cả công tạo hóa của trời đất như thế ?

 

Cả bọn vẫn trố mắt đầu bếp thoăn thoắt chuẩn nước dùng. Dù món đậu phụ gây choáng váng đó, nhưng đến khi nấm mèo và rau xanh cũng xắt mỏng như sợi tóc, họ vẫn chớp mắt lấy một cái.

 

“Trời ạ, thật là thể tưởng tượng nổi, ngay cả máy móc cũng khó mà đến .”

 

Từng sợi mỏng manh đen, xanh, trắng lững lờ trôi trong làn nước canh trong vắt, thêm chút bột năng để tạo độ sánh mịn, như một bức họa thủy mặc. Bratt quên bẵng lời chỉ trích, nghi vấn. Chỉ riêng với tài xắt rau điêu luyện thôi, cảm thấy thể nào phụ lòng món canh tuyệt vời .

 

Đợi khi nhấp một ngụm nếm thử, mới bàng hoàng nhận vẫn còn đ.á.n.h giá thấp món canh quá đỗi. Dường như nó đơn thuần chỉ từ đậu phụ, y như bát canh cải trắng tưởng chừng đơn sơ , nhưng hương vị thì khác xa. Jack và vệ sĩ cũng đều mang vẻ mặt ngỡ ngàng, kinh ngạc.

 

Món cuối cùng là món tráng miệng, hai nhân viên phục vụ bê khay đựng trái cây tạo hình công phu lên, nhóm Bratt đều ngước đầy kinh ngạc, trong lòng đồng loạt chung một suy nghĩ: thứ bọn họ là tượng điêu khắc phức tạp hơn một chút, chính là cặp rồng phượng cao bằng cánh tay trưởng thành ?

 

Vậy khi tạc tượng tinh xảo thật sự còn sẽ như thế nào?

 

Gần kết thúc bữa tiệc, một vị vệ sĩ kìm lòng, cất tiếng hỏi: “Quý quốc các cô còn món gì nữa ?” Anh tranh thủ hai ngày nếm thử thêm vài món nữa, thật sự quá đỗi ngon miệng.

 

Tô Nhuyễn : “Còn nhiều lắm đó, chỉ riêng cá thôi chúng vài chục, thậm chí cả trăm cách chế biến .”

 

Vị vệ sĩ món cá sóc chiên giòn , mà vẫn còn cách chế biến khác ?

 

“Nếu ăn hết đồ ăn Hoa Quốc…”

 

Đột nhiên Tô Nhuyễn nhớ tới một giai thoại thú vị từ thuở , một trai ngoại quốc lập chí ăn hết đồ ăn Hoa Quốc mới về, kết quả một tháng vẫn ở Trùng Khánh.

 

“Nếu sáng trưa chiều ngài đều ăn món nào trùng lặp, lẽ một năm ngài vẫn thể rời khỏi Hoa Quốc .”

 

Vị vệ sĩ mắt tròn xoe , Bratt tỏ vẻ tin.

 

Tô Nhuyễn : “ các vị cho rằng đất nước chúng vẫn còn nghèo nàn, lạc hậu…”

 

thật món ăn Hoa Quốc cũng giống như con Hoa Quốc chúng , Đại tiệc Mãn Hán cầu kỳ, xa hoa, cũng khi chỉ là món canh suông cải trắng đậu phụ Văn Tư, qua vẻ bình dị, vô vị, nhưng sâu bên trong ẩn chứa tinh hoa vô giá.”

 

“Đó đều là gia tài quý báu mà tổ tiên để cho chúng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-499.html.]

 

“Không tin ngài cứ chờ xem, tới mười năm nữa, bất kỳ ngành nghề kỹ thuật đỉnh cấp nào thế giới, Hoa Quốc đều sẽ một vị thế xứng đáng.”

 

Giống như vẫn thường , dù trong bất cứ việc gì, luôn Hoa Quốc hơn bạn, Hoa Quốc thông minh chăm chỉ….

 

Câu phát từ tận đáy lòng Tô Nhuyễn, cô tự hào vì Hoa Quốc, nền văn minh năm ngàn năm ban cho cô sự tự tin. Bratt phát hiện mặt cô gái , bản chẳng hề thấy hơn , trái , cứ ngỡ cô đang từ cao.

 

Nhận điểm , Bratt khó chịu: “ mà các cô sợi tổng hợp Phương Luân.”

 

Đột nhiên Tô Nhuyễn nghiêng đầu , với vài công thức hóa học, đó : “Nếu đoán sai, công nghệ sản xuất tạo nó của các là tổng hợp qua quá trình axit hóa, kéo thành sợi dài và sợi mảnh, phiên bản mới nhất lẽ còn bổ sung chất chống cháy…”

 

Nghe xong sắc mặt Bratt lập tức đổi, tuy rằng tường tận về công thức hóa học, thậm chí còn am hiểu sâu về công nghệ, nhưng rõ tính năng của sợi tổng hợp Phương Luân, những lời cô sai chút nào.

 

Tô Nhuyễn xin nhân viên phục vụ một tờ giấy, chắp bút nhanh nhẹn công thức hóa học và công nghệ cốt lõi: “Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của chúng , ngài kiểm chứng với nhà máy của các ngài thử xem.”

 

quá đỗi dễ dàng, khiến Bratt nảy sinh suy nghĩ rằng đối phương chỉ đang dọa dẫm , nhận lấy tờ giấy, : “Đây là bí mật công nghệ của nhà máy.”

 

Đó là bí mật tuyệt đối, những đó chắc chắn sẽ quy trình sản xuất của bọn họ.

 

Tô Nhuyễn thản nhiên đáp lời: “Không đến mức , giống như cho ngài , đậu phụ từ đậu nành, nhưng các vị sẽ đậu phụ.”

 

 

 

“Sợi Phương Luân với chúng , cũng như đậu phụ Văn Tư với các ngài , các ngài rõ từng công đoạn trong cả quá trình, nhưng ai trong các vị thể thái đậu phụ mỏng như sợi tóc.”

 

“Cũng như chúng thôi, vì lĩnh vực khoa học kỹ thuật còn phát triển, e rằng vài năm nữa chúng mới sản xuất sợi Phương Luân. đến lúc đó, dù quý vị thiện chí hợp tác, e rằng chúng cũng còn cách nào để cùng ăn nữa.”

 

“Là một tập đoàn độc quyền về sợi Phương Luân, tin rằng quý vị hiểu rõ điều mang ý nghĩa như thế nào.”

 

Tô Nhuyễn lên, nét môi: “Ở Hoa Quốc chúng câu, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Chớ khinh thường trai nghèo khổ lúc cơ hàn.”

 

“Một gã khổng lồ tồn tại năm ngàn năm cũng lúc ngủ gật, khi tạm nghỉ ngơi, điều chúng cần đơn giản chỉ là thời gian mà thôi. Đậu phụ thể thái thành ngàn sợi, nhưng từ hạt đậu nành biến thành đậu phụ chẳng hề đơn giản chút nào.”

 

Nói đến đây, cô chợt bật đầy ẩn ý: “Hơn nữa, Hoa Quốc chúng còn một thứ, một thứ mà bất kỳ quốc gia nào thế giới cũng thể sánh bằng.”

 

Bratt theo bản năng hỏi: “Thứ gì ?”

 

“Tinh thần đoàn kết và hiệu suất việc,” Tô Nhuyễn đáp, nụ càng tươi. “ nhớ đối diện nhà hàng quốc tế một tòa nhà đang xây dựng dở. Không khi mới đến đây, ngài còn nhớ nó trông ? Bây giờ ngài hãy xem nó đổi thế nào ?”

 

Trước khi về, Tô Nhuyễn còn thêm: “À, đúng , món khai vị rau trộn mà chúng thưởng thức , từ tai heo.”

 

Bratt và đám vệ sĩ đều tròn xoe mắt kinh ngạc.

 

Tô Nhuyễn dịu dàng: “Chúng dùng món đó vì nghèo khổ, mà ngược , đó là thể hiện trí tuệ của Hoa Quốc. Dù là một nguyên liệu tưởng chừng bỏ , chúng vẫn thể biến nó thành món ăn ngon tuyệt. Còn các vị thì điều .”

 

Nghĩ đến đĩa nộm tai heo ăn sạch còn chút nào, bọn họ quả thực cách nào phản bác.

 

Loading...