Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 507:1)

Cập nhật lúc: 2025-10-11 08:04:53
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Không cần quan tâm tiền từ đến, , nghỉ hè năm nay Tô Nhuyễn thể về phương nam thực hiện hai dự án cùng lúc, cần thêm nữa.

 

Giáo sư Mẫn Kiến Quốc của Đại học Công nghiệp chẳng mấy khó khăn để tìm thấy. Điều mang đến niềm mừng khôn xiết cho Tô Nhuyễn chính là, khi cô đến, giáo sư Mẫn bắt đầu ý định nghiên cứu về đê chắn lũ .

 

Số là, trong trận lũ năm chín mốt, ông từng tận mắt chứng kiến cảnh con trai Mẫn Hưng Nguyên khiêng từng bao cát lấp đê chống lũ. Trong lòng ông vẫn luôn canh cánh nỗi lòng thấp thỏm nguôi. Sau đó, Mẫn Hưng Nguyên bình an vô sự, nhưng chiến hữu của nước cuốn trôi, khiến Mẫn Hưng Nguyên dằn vặt khôn nguôi một thời gian dài.

 

Từ đó, ông vẫn luôn trăn trở tìm kiếm vật liệu thế bao cát, hoặc là thứ gì đó gọn nhẹ mau chóng thể bịt kín những chỗ vỡ đê. Dù , ai cha cũng đều xem những chiến sĩ mười tám, mười chín tuổi như khúc ruột của . Làm dám chắc nước cuốn chính con trai ?

 

Nghe thấy Tô Nhuyễn ngỏ ý sẵn lòng cung cấp tài chính và nguyên vật liệu để thành lập phòng nghiên cứu, phản ứng đầu tiên của giáo sư Mẫn chính là từ chối. Ông để chuyện gây áp lực cho :

 

cứ tranh thủ lúc rảnh rỗi mà từ từ nghiên cứu thì hơn, nhỡ thành công thành lãng phí tiền bạc của cô thì ?”

 

Tô Nhuyễn mỉm : “Giáo sư Mẫn, chuyện đầu tư xưa nay vốn dĩ là một canh bạc mờ mịt, tiền bạc bỏ như muối bỏ bể là lẽ thường tình. sẵn sàng tinh thần cho khả năng mất trắng ba mươi vạn cho hạng mục .”

 

Vợ giáo sư Mẫn cũng mặt ở đó, thấy lời liền kinh ngạc thôi: “Cô nghề gì thế? Sao thể tiêu tiền như nước ?”

 

“Chỉ là ăn nhỏ lẻ thôi ạ.” Tô Nhuyễn đáp: “Nếu thật sự thể vung tiền tiếc tay, sẽ hỏi han khắp chốn mới tìm đến giáo sư Mẫn. nghĩ giáo sư Mẫn con trai là quân nhân, chắc hẳn sẽ tâm ý vì việc .”

 

“Miền Nam thường xuyên xảy lũ lụt. Nếu ngài dốc hết tâm huyết, đó cũng là cách giúp đỡ chính con trai .”

 

Hiển nhiên, giáo sư Mẫn là một lý trí, vẫn giữ sự đề phòng cao độ miếng mồi béo bở bỗng dưng rơi xuống : “E rằng giúp , cô nên tìm khác thì hơn.”

 

Tô Nhuyễn thấy thế, cũng tiện thêm, chỉ dặn dò một câu: “ còn ở nơi thêm một dạo, ngay tại nhà khách ở cổng Đại học Huy Thành.” Cô bỏ một tờ giấy: “Ngài cứ suy nghĩ cho kỹ hồi đáp cũng .”

 

Trước khi , cô còn nhân tiện hỏi xem ông nhà xưởng nào sản xuất thuyền cứu sinh .

 

Thuyền cứu sinh cũng là vật dụng thiết yếu trong công tác chống lũ. Hiện tại, thuyền cứu sinh đều chế tạo từ tôn sắt, nặng nề cồng kềnh, còn ảnh hưởng bởi vấn đề vận chuyển rườm rà, nên lượng thuyền cứu sinh thể tham gia cứu trợ còn hạn chế.

 

Cũng một vài loại thuyền cao su, nhưng thuyền cao su chỉ phát huy tác dụng mặt nước tĩnh lặng, khi đối mặt với dòng lũ lớn, nếu chẳng may thuyền cao su thủng thì còn nguy hiểm gấp bội. Do , chúng cũng cần cải tiến thêm.

 

Tô Nhuyễn dự định tìm một xưởng đóng thuyền cứu sinh sắp ngừng hoạt động.

 

Ý nghĩ chợt nảy khi Tô Nhuyễn thu mua xưởng sản xuất áo phao cứu sinh. Thay vì hợp tác, cô thà mua đứt luôn cả xưởng. Dù chi phí nhỉnh hơn một chút, nhưng tính chủ động sẽ cao hơn nhiều, đẩy mạnh sản phẩm cũng tránh những tranh cãi đáng .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-5071.html.]

Vốn dĩ Tô Nhuyễn hỏi thăm giáo sư Mẫn chuyện tạo thêm vài mối quan hệ, đồng thời cũng là để chứng minh cho ông thấy cô phường lừa đảo.

 

Lại ngờ, cô vô tình may mắn đến ngờ, bà Mẫn một em họ xa hiện việc tại một xưởng đóng thuyền nhỏ, nơi đình công nhiều ngày mà vẫn trả hết lương cho công nhân.

 

Tô Nhuyễn dự tính rủ Đinh Lâu cùng đến đó xem xét một chuyến. Bà Mẫn là giới thiệu, giúp họ hẹn thời gian, tất nhiên cũng theo cùng.

 

Có điều bà Mẫn với đối phương những gì, mà khi đến tận nơi, vị xưởng trưởng nọ cho rằng Tô Nhuyễn là kẻ tiêu tiền như nước, liền lập tức giá cắt cổ.

 

Tô Nhuyễn chắc chắn thể thương lượng nổi, cũng chẳng lãng phí thời gian, tìm hiểu sâu thêm, chỉ chuyện xã giao vài câu lưng về.

 

Sau khi ngoài, bà Mẫn còn hỏi cô: “Nhà xưởng và cả công nhân liên quan, hai trăm vạn là quá đắt ư?”

 

Tô Nhuyễn thực hiểu gì về kinh doanh, nên chỉ đáp: “Hiện tại dự toán của chúng chỉ tám mươi vạn.”

 

Bà Mẫn sửng sốt, chỉ tám mươi vạn mà đó Tô Nhuyễn từng tự tin tuyên bố thể vứt ba mươi vạn?

 

Đinh Lâu theo Tô Nhuyễn, khi ngoài vẫn hiểu lắm, lúc chỉ còn hai , cuối cùng nhịn mà hỏi: “Mấy hạng mục tất cả đều ngốn tiền, hơn nữa đầu cũng là vấn đề, e rằng ba bốn năm tới cũng cách nào kiếm lợi nhuận, chỉ dựa Thế Duyên chắc trụ vững.”

 

Thế Duyên là tên nhà máy sản xuất đồ trang sức của cô.

 

Anh kiến nghị: “ cảm thấy chúng thể những mảng khác , thời trang gì đó đều khá khẩm, dễ thu hồi vốn hơn.”

 

Tô Nhuyễn lắc đầu: “Mấy hạng mục thành càng nhanh càng .”

 

: “Chắc cũng , những hạng mục đang triển khai đều là phòng chống thiên tai, cứu trợ nạn nhân, bao giờ trông cậy chúng để kiếm tiền.”

 

với bà Mẫn: “Không sợ ngài chê , chồng cũng là quân nhân, thiếu chút nữa hy sinh trong trận lũ lịch sử năm chín mươi.”

 

trải cảm giác tuyệt vọng đến tột cùng thêm nào nữa, nên khi kiếm chút tiền mới dốc lòng thực hiện những hạng mục .”

 

Mèo con Kute

“Khi cứu nạn giải nguy, giúp , nhưng mấy thứ càng nhiều, nguy hiểm mà đối mặt sẽ vơi phần nào, dùng cách của để cùng gánh vác.”

 

Bà Mẫn bỗng chốc lặng thinh, Đinh Lâu cũng lời nào.

 

Loading...