Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 509
Cập nhật lúc: 2025-10-11 08:04:56
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô y tá Mễ Tô Nhuyễn: “Cô ngoài ?”
Tô Nhuyễn lắc đầu: “Đợi thêm chút nữa, đợi đến sân .” Cô sợ ngượng ngùng.
Thế nhưng, Tô Nhuyễn kịp đợi Lộc Minh Sâm tới cửa thì phát giác.
Lộc Minh Sâm đang đùa với Ba Cân thì đột nhiên, một đứa bé khác đang nhảy chân sáo chạy tới, ôm chầm lấy chân , bi bô gọi: “Chú Lộc ơi!”
À, là bé Tiểu Mạch. Con bé mới hơn một tuổi rưỡi mà bước chân vững vàng lắm . Hồi Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm còn ở khu nhà tứ hợp viện, hai thường xuyên trông thấy con bé, nhưng vì bận rộn sớm hôm khuya khoắt, còn cố ý tránh mặt , nên ít khi trò chuyện.
Thế mà hiện tại, qua vẻ con bé vô cùng thích Lộc Minh Sâm. Lộc Minh Sâm khom , vuốt nhẹ mái tóc con bé, sang hỏi Triệu Lôi, đang bước tới: “Sao ghé qua đây?”
Triệu Lôi đáp: “ đến đưa sổ sách cho cô chủ.”
Lộc Minh Sâm thoáng khựng , như chợt nhận điều gì: “Tô Nhuyễn về ?”
Vừa dứt lời, lập tức giao Tiểu Mạch cho Triệu Lôi, vội vã chờ mà chạy thẳng trong phòng. Trên gương mặt , niềm vui sướng rạng rỡ chẳng thể nào che giấu.
Cô y tá Mễ chậc lưỡi cảm thán: “Chà chà chà, cứ y như choai choai mới lớn ! Đây mà còn là Lộc Minh Sâm lừng lẫy ngày xưa, từng khiến bao nhiêu cô gái tức điên lên vì ?”
Tô Nhuyễn khẽ , vén tấm rèm cửa bước . Vừa đặt chân xuống sân, hình như Lộc Minh Sâm cảm nhận sự hiện diện của cô, hầu như phắt đầu ngay tức khắc.
Trong khoảnh khắc bốn mắt giao , Tô Nhuyễn chẳng hình dung vẻ mặt lúc đó . Dùng từ kinh ngạc mừng rỡ sung sướng tột cùng đều đủ để diễn tả. Ánh mắt lúc tựa như bỗng thấy trời giữa trưa nắng gắt, như trông thấy cầu vồng rực rỡ giữa đêm đen thăm thẳm. Đó là một niềm vui sướng chẳng thứ gì thể che khuất nổi.
Trái tim Tô Nhuyễn cũng vì thế mà đập thình thịch ngừng.
Lộc Minh Sâm sải bước nhanh tới gần cô: “Không em ngày mới về ?”
Giữa chốn đông , cuối cùng vẫn kiềm chế, chỉ khẽ ôm lấy đôi vai cô: “Em đáng lẽ nên báo cho một tiếng, để còn đón em chứ.”
Tô Nhuyễn mím chặt môi, chẳng nên lời. Cô sang Triệu Lôi hỏi: “Cậu việc gì gấp ?”
Triệu Lôi trao cho cô một chồng sổ sách, đáp: “Cũng chẳng chuyện gì to tát. Để khi nào cô chủ lên công ty chúng hẵng bàn .”
Nói đoạn, bế bổng Tiểu Mạch lên: “Tiểu Thảo đang chờ bọn về ăn cơm. xin phép về đây.”
Tô Nhuyễn lịch sự mời mọc vài câu xã giao, nhưng Triệu Lôi vẫn cáo từ về.
Sau khi Triệu Lôi khuất dạng, Tô Nhuyễn khẽ chào bà con hàng xóm một lượt, mới cùng nhà. Lúc mặt Lộc Minh Sâm bắt đầu lộ rõ vẻ thấp thỏm yên.
Vừa đến phòng, chủ động giải thích: “À thì… trẻ con… chúng nó khá là bám mà… Ưm…”
Mèo con Kute
Lời còn đều chặn bởi đôi môi và chiếc lưỡi mạnh bạo của Tô Nhuyễn.
Lộc Minh Sâm thoáng sửng sốt. Tô Nhuyễn thấy ngửa đầu lên thuận tiện lắm, liền trực tiếp ôm lấy cổ , nhón chân lên, bắt chước dáng vẻ Lộc Minh Sâm thường với , kéo cằm xuống, hấp tấp chờ mà hôn ngấu nghiến lên đôi môi .
Lúc cuối cùng cô mới thực sự hiểu, vì Lộc Minh Sâm luôn mang đến cho cô một cảm giác mãnh liệt nguy hiểm đến thế. Hiện giờ cô cũng chỉ hòa tan đàn ông trong cơ thể , như mới cảm thấy thỏa mãn khôn nguôi.
Sau chốc lát ngẩn , cuối cùng Lộc Minh Sâm cũng lấy tinh thần, lập tức chiếm thế chủ động, xoay đẩy cô áp sát bức tường. Nụ hôn dần dà biến thành những cái c.ắ.n mút cuồng nhiệt. Tô Nhuyễn ngẩng đầu lên, cảm nhận thở mãnh liệt dồn dập của bao trùm lấy , vòng tay ôm chặt lấy cổ gáy , cảm thấy dẫu giày vò xé nát cũng cam tâm tình nguyện...
Quả đúng là tiểu biệt thắng tân hôn, đêm đó họ một đêm triền miên dứt. Khi bàn tay lớn của vươn tới phía đầu giường, một bàn tay nhỏ nhắn của cô nhanh chóng đuổi kịp, mười ngón tay đan chặt , khéo léo ngăn cản hành động của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-509.html.]
Lộc Minh Sâm giật , gương mặt ửng hồng, đôi mắt mê ly của Tô Nhuyễn.
"Không cần thứ đó." Giọng cô mang theo tiếng thở dốc: "Hôm nay dùng đến nó ."
Lộc Minh Sâm sửng sốt, Tô Nhuyễn nhấn mạnh: "Không dùng thứ đó."
Cuối cùng Lộc Minh Sâm cũng hiểu ý cô, sắc mặt trở nên dịu dàng, vuốt tóc cô, khẽ : "Đừng vội vàng như thế."
Anh giải thích thêm: "Đám trẻ con cũng giống Sơ Bát nhà , nhỏ bé đáng yêu còn kêu gào, đương nhiên nhịn sẽ thấy thú vị."
"Có cũng , cũng ." Nói tới đây, hai mắt lộ vẻ ghét bỏ: "Em cứ Lục Thần Minh thì , khi Ba Cân chào đời, khoe khoang bao, bây giờ sắp lũ trẻ hành hạ đến phát điên ."
Tô Nhuyễn thẳng mắt , đôi tay ôm chặt cổ, một nữa hôn lên môi đối phương, giọng hàm hồ truyền giữa kẽ môi: "Lộc Minh Sâm, đúng là ranh ma quá đỗi."
Lộc Minh Sâm đáp cô bật : "Đừng vu khống như ."
Tô Nhuyễn c.ắ.n nhẹ tai , khẽ cọ xát: "Anh cứ như , bảo em xao xuyến cho ?"
Sống lưng Lộc Minh Sâm tê rần, đến bờ vực của sự bùng nổ, nhưng vẫn kiên trì lôi một chiếc bao cao su: "Anh cũng đang kích động đây, hai chúng tạm thời bình tĩnh , em?"
Tô Nhuyễn lườm , Lộc Minh Sâm : "Em yêu, thương một chút , nhé?"
Đợi biểu cảm bất mãn mặt cô dần chuyển thành nét nhíu mày, Lộc Minh Sâm thỏa mãn thở , hôn lên đôi mắt long lanh của cô: "Chuyện quan trọng, nên vội vàng đưa quyết định khi cảm xúc đang dâng trào."
"Nhuyễn Nhuyễn, mong em nghiêm túc suy nghĩ ."
Tô Nhuyễn giận dỗi c.ắ.n Lộc Minh Sâm: "Sao em nghiêm túc suy nghĩ chứ?"
Lộc Minh Sâm Tô Nhuyễn, một lúc lâu đột nhiên giữ chặt cổ tay cô. Và Tô Nhuyễn vẫn luôn giam giữ trong vòng tay , dù cố gắng đến mấy cũng thể thoát khỏi sự vồ vập của "đại ma vương" .
Khi vươn tay lấy chiếc b.a.o c.a.o s.u thứ hai, Tô Nhuyễn nhịn mà nghi hoặc , rõ ràng cô cảm nhận đang kích động từng .
Lộc Minh Sâm dịu dàng hôn cô một cái: "Ngoan nào, năm nay em mới năm thứ ba đại học thôi." Đã để ý tới hậu quả còn xúc động.
Tô Nhuyễn thẹn quá hóa giận, giơ chân đá . Lộc Minh Sâm túm lấy chân cô, khẽ : "Còn một năm nữa, chúng thể suy xét kỹ lưỡng."
mà đàn ông suy xét cẩn thận, hôm gọi điện thoại cho Ngôn Thiếu Dục: "Anh nghĩ , hòa thượng chạy chứ miếu thì chạy . Dù bây giờ chú trốn ngoài, ăn tết vẫn về nhà, đến lúc đó khi còn đáng sợ hơn."
Hiển nhiên Ngôn Thiếu Dục cũng băn khoăn điều , u sầu : "Vậy bây giờ?"
Lộc Minh Sâm nghiêm túc khuyên nhủ: "Em cảm thấy nhất chú vẫn nên lời cha ." Sau đó truyền thụ kinh nghiệm bản : "Kết hôn , đây còn hối hận vì kết hôn muộn đấy."
Anh trịnh trọng : "Người trẻ tuổi, đừng để bản tiếc nuối."
Tô Nhuyễn ngang qua nhịn véo một cái, cái gã đàn ông ranh mãnh , sợ giục sinh nữa là liền bỏ mặc bạn bè ngay.
Lộc Minh Sâm túm c.h.ặ.t t.a.y cô, kéo cô lòng, xoa nắn một lúc lâu. Gần hai tháng gặp, thật sự mắc cái "bệnh" thèm , thấy cô là nhịn da chạm da một phen.
Cũng may Lộc Minh Sâm khá bận rộn, buổi trưa về nhà nghỉ ngơi hai tiếng về đơn vị bộ đội ngay.
Tranh thủ thời gian rảnh rỗi Tô Nhuyễn tới xưởng trang sức, Triệu Lôi tới tìm cô, chắc chắn việc gì đó.