Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 516:1)

Cập nhật lúc: 2025-10-11 08:05:03
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đứng đám hàng xóm đang buôn chuyện, Tô Nhuyễn thầm nghĩ Ngôn Thiếu Dục quả là ngây thơ. Chuyện cần cô “đổ dầu lửa”, chỉ cần mấy bà bác ở đây là Lý Nhược Lan thể quên chứ?

 

“… Sinh viên, trai, tính tình , còn tiền nữa chứ, chỉ là hai sáu, , sắp hai bảy nhỉ? Vẫn chịu kết hôn ? Chắc cha sầu c.h.ế.t mất, mấy bà xem nghĩ gì?”

 

“Nếu là khác, cưới vợ kiểu gì chẳng ?”

 

Bà cụ xong còn đầu Tô Nhuyễn đầy vẻ tha thiết: “Cháu gái, cháu thì ? Bao nhiêu tuổi ? Có bạn trai ?”

 

Thái độ như thể nếu sẽ lập tức tác hợp hai , khiến Tô Nhuyễn sợ đến mức vội vàng xua tay: “Có , ạ, cháu kết hôn .”

 

“Vậy thì đúng !” Bà cụ lộ vẻ vui mừng mặt: “Đến tuổi kết hôn thì kết hôn thôi!”

 

“Thằng Tiểu Ngôn mà cứ chần chừ mãi khéo ế vợ mất.” Bà cụ thật lòng buồn rầu Ngôn Thiếu Dục, giơ ba ngón tay lên, vẻ thần bí với Tô Nhuyễn: “Nói cháu , ở ngay sát vách nhà thím đó, một năm kiếm nhiều tiền lắm! Ba mươi vạn đấy!”

 

Tô Nhuyễn cố gắng phối hợp, hỏi: “Kiếm nhiều thế ạ? Anh tự với bác ?”

 

“Đâu .” Bà cụ đáp: “ đều đoán , trong khu tập thể vài nhà thầu xây dựng, đoán một chút là ngay mà.”

 

Tô Nhuyễn bật , ai mà ngờ cô chỉ xuống nhà vứt rác thôi vô tình hóng tin đồn về Ngôn Thiếu Dục.

 

Khu tập thể Bình An xây ba năm, giờ cơ bản kín phòng, hàng xóm láng giềng cũng bắt đầu trở nên thiết. Với một quanh năm ở nhà như Tô Nhuyễn thì tất nhiên họ sẽ tò mò.

 

Hôm nay thời tiết , hai giờ chiều nắng ấm áp, các bà các cô rủ dắt cháu sân chơi. Trong đám luôn vài giỏi giao tiếp, thấy Tô Nhuyễn xuống lầu liền mở miệng chào hỏi.

 

Họ tự nhiên kể đủ thứ chuyện nhà cửa với cô, hỏi vì thường xuyên về nhà, đủ các kiểu.

 

Vốn dĩ Tô Nhuyễn chỉ định trả lời đơn giản một câu “Cháu học ở tỉnh khác” về, nhưng những tin đồn về Ngôn Thiếu Dục níu chân cô .

 

“... Nghe là vì cô vợ nhà Cao Cường đấy.” Một phụ nữ trung niên tóc xoăn hạ giọng, tựa như mật thám trao đổi tin tức mật.

 

“Ai cơ?” Bà cụ lúc nãy thắc mắc hỏi , chợt sực tỉnh: “Tống Tiểu Trân ?”

 

, đồn hai bọn họ là bạn học cùng đại học, còn từng thời gian hẹn hò, suýt chút nữa là cưới .”

 

“Có điều hình như Tống Tiểu Trân chê nhà Tiểu Ngôn nghèo, bỏ nổi năm vạn tiền lễ hỏi, nên cô mới chạy theo Cao Cường.”

 

“Tiền lễ hỏi tận năm vạn cơ ? Nhà đó cũng dám mở miệng đòi.”

 

“Còn gì nữa, khi Ngôn Thiếu Dục nghiệp đại học, vẫn nhận thầu công trình, lấy tiền .”

 

ngay lập tức suy đoán sự thật: “Cho nên vì chuyện mà Tiểu Ngôn mới dấn công trình ?”

 

nghĩ . Nếu đường đường là sinh viên cơ quan nhà nước, tự dưng chạy ngoài nhận thầu công trình gì?”

 

Những khác ai nấy đều gật gù vẻ hiểu rõ vấn đề.

 

Tô Nhuyễn xong, thầm nghĩ trong lòng, nhất định chuyện cho Ngôn Thiếu Dục , kích mau chóng dắt một cô bạn gái về mắt thì .

 

Những câu chuyện tình ái cay đắng như thế luôn sức hút đặc biệt. Có ngay lập tức nghĩ xa hơn: “Mọi xem, Tống Tiểu Trân hối hận nhỉ?”

 

Mèo con Kute

nghĩ hối hận xanh cả ruột . Cao Cường tiền thì ? Chính mắt thấy, ăn nhậu cờ bạc, gái gú thứ gì cũng chơi tới bến, kiếm tiền cũng chẳng thèm mang về nhà.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-5161.html.]

bổ sung thêm: “Có về nhà thì cũng rơi hết tay bà chồng của cô thôi, trong tay Tống Tiểu Trân chỉ mỗi tiền lương của .”

 

“Chậc chậc chậc… Cho nên mới , mấy loại chỉ trèo cao thì tích sự gì chứ.”

 

“Hơn nữa theo thấy, Cao Cường kiếm nhiều như khoe khoang vẫn còn lâu mới chắc chắn, khéo ba vạn mà xưng thành ba mươi vạn cũng nên.”

 

thở dài: “Nói thì điều kiện của Tiểu Tống cũng khá , là sinh viên, vẻ ngoài cũng xinh xắn, trong cục quy hoạch thành phố, xứng với Tiểu Ngôn bao…”

 

thấy chuyện chắc chắn là do con bé giật dây, trong mắt phụ nữ chỉ tiền và đứa em trai của Tống Tiểu Trân.”

 

“Ai , Tống Tiểu Trân bắt nạt t.h.ả.m như còn khoanh tay mặc kệ.”

 

Ai nấy đều đồng loạt lắc đầu.

 

“Mấy bữa nay Cao Cường đang giục giã đòi khoản cuối công trình ? thấy khả năng bà sắp đến cửa vòi tiền con rể .” Bà cụ dứt lời, bên cạnh ngẩng đầu lên về phía cửa khu tập thể, đột nhiên : “Bà đoán chuẩn thật đấy, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền mà.”

 

Mọi theo ánh mắt đối phương, lập tức trông thấy một phụ nữ trung niên diện chiếc áo bông đỏ thẫm, một tay xách thùng sữa bò, tay đỡ Cao Cường với thần sắc tiều tụy.

 

Người phụ nữ mang vẻ mặt nịnh nọt, giọng điệu ngọt xớt xen lẫn vẻ thương cảm: “Ai da, con rể, uống nhiều thế ? Con ăn buôn bán thật sự quá vất vả.”

 

“Có điều cũng xem đó là ai! Có công trình của con lấy khoản cuối nhanh nhất ?”

 

Cao Cường hừ một tiếng, lấy chút tinh thần: “Đương nhiên , con với chủ nhiệm Vương là quan hệ gì, chắc chắn là thanh toán cho con .”

 

Trên mặt Tống nở hoa: “Mẹ cũng thấy thế, Cường Tử con năng lực nhất.”

 

Hiển nhiên Cao Cường đắc ý với những lời khen đó, thấy hàng xóm láng giềng chào hỏi: “Bác Tôn, dì Ngô, chị Trương, đều trông trẻ ?”

 

Đám còn vô cùng khinh thường , chỉ trong nháy mắt lập tức nở nụ niềm nở nịnh nọt, vẻ ngưỡng mộ:

 

“Ai da, ông chủ Cao về đấy , bận việc suốt đêm .”

 

“Nhìn dáng vẻ , chắc năm nay phát tài lớn nhỉ?”

 

“Ông chủ Cao tài thật, e rằng sang năm đấu thầu công trình, trong khu tập thể chỉ đủ sức đảm nhận.”

 

Ai cũng thấy rõ Cao Cường đang sức thể hiện .

 

Khóe môi Cao Cường cong lên đắc ý, nhanh chóng rút một xấp tiền từ túi , phát cho mấy đứa trẻ đang chơi gần đó: “Cầm lấy mà mua kẹo ăn mấy đứa!”

 

Đám nhóc lập tức mừng rỡ reo hò, chạy tán loạn. Người lớn cũng mỉm , cảnh tượng quen thuộc , ai cũng ngầm hiểu, chuyện thế chắc thành cơm bữa ở khu tập thể.

 

Trong mắt Tống thoáng hiện vẻ đau lòng, nhưng nhanh bà vồn vã : “Con rể nhà phóng khoáng thế đấy chứ! Người chuyện lớn, ai mà chẳng thế.”

 

khoe khoang với những xung quanh: “Với ngoài thế, huống hồ gì với vợ đây, thì đúng là khỏi bàn!”

 

Cao Cường mỉm , rút một tờ một trăm tệ đặt tay Tống: “Mẹ, cầm lấy mà tiêu vặt.”

 

Mẹ Tống lập tức mặt mày hớn hở: “Ôi chao, con đó, đúng là quá hiếu thảo!”

 

Những xung quanh khẽ trao đổi ánh mắt ngầm hiểu, nên lời. Hai đúng là kẻ thích khen, kẻ khéo nịnh, đúng là một cặp bài trùng!

 

 

Loading...