Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 517:2)

Cập nhật lúc: 2025-10-11 08:05:04
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đang lúc Cao Cường và Tống chuẩn về nhà, một chị gái hơn ba mươi tuổi, xách theo giỏ rau, hớt hải chạy tới, mặt đầy vẻ kích động: “Hình như Ngôn Thiếu Dục đưa bạn gái về nhà kìa!”

 

Ai nấy lập tức kinh ngạc: “Thật á? Trông cô bé thế nào?”

 

“Cô thấy ở ? Đẹp ? Cao thấp?”

 

Chị gái kể: “ thấy cùng một cô gái vai kề vai về nhà, ngay ở trạm xe buýt ! Thằng út nhà cô giáo Lý thấy hai nhanh chân chạy về ký túc xá công nhân viên chức của trường , chắc chắn là để báo tin cho cả nhà.”

 

Tô Nhuyễn:……

 

Nếu hôm qua Ngôn Thiếu Dục còn 'chỉ trích' cô là phúc hậu, thì lẽ cô tin .

 

Mọi đang sôi nổi bàn tán, thì Tống mở miệng, giọng điệu chua ngoa: “Thôi , Ngôn Thiếu Dục mà tìm bạn gái mới thì mới là chuyện lạ!”

 

Mọi bất giác đều về phía bà . Mẹ Tống liếc Cao Cường bên cạnh, lập tức càng đà, hăng say: “Bị bà kế nắm chặt trong tay, lo cho thằng em trai cùng cha khác thì thôi . Đằng ngay cả đứa con gái riêng của kế mang theo cũng quan tâm, nào là học phí, nào là sinh hoạt phí, đến lúc con bé gả chồng cũng chi tiền! Bản cưới vợ thì nỡ bỏ tiền sính lễ, còn con gái của kế gả chồng hào phóng cho hẳn ba vạn tệ. Mọi xem là quá hồ đồ ?”

 

Mọi đầy hoài nghi. Lời chừng khó mà tin . Nếu Ngôn Thiếu Dục đúng là kẻ hồ đồ như , thể nhận thầu một công trình lớn đến thế?

 

Mẹ Tống thấy thế thì càng khẳng định chắc nịch: “Sao hả? Không tin ? Con gái riêng của kế ở ngay trong khu tập thể nè! Tiền mua nhà do chính Ngôn Thiếu Dục bỏ đó, thậm chí còn mua sớm hơn cả nhà của nữa cơ. Không tin thì cứ hỏi thăm mà xem!”

 

Tô Nhuyễn yên lặng lùi dần phía một chị gái, kéo mũ áo lông trùm kín đầu. Lỡ để hai kẻ ngốc thấy mà dây dưa với cô thì chút nào. Nói chuyện với những như chỉ tốn vô ích.

 

“Ơ, Ngôn Thiếu Dục qua bên ?” Có .

 

Mọi thấy, lập tức về phía cổng khu tập thể. Quả nhiên, Ngôn Thiếu Dục và một cô gái đang thong thả tới.

 

Cao Cường về nhà nữa, vẻ như định đây chờ Ngôn Thiếu Dục qua bắt chuyện chào hỏi.

 

Mẹ Tống chớp lấy cơ hội khoe mẽ, vểnh mặt lên : “Theo , chọn con rể chọn năng lực thực sự như thằng Cao Cường nhà . Học đại học thì gì cơ chứ? Cứ học cho lắm đầu óc cuồng, nên trò trống gì .”

 

Đã lén lút đặt điều lưng khác , đằng còn dám quấy nhiễu khi dẫn bạn gái về. Thật là mất hết liêm sỉ! Có chịu nổi tính thẳng thắn, liền đáp trả: “Nói về năng lực, kể đến Ngôn Thiếu Dục chứ! Năm nay trúng thầu bao nhiêu công trình trong thành phố, chỉ riêng nhân công quyền hơn cả trăm đấy.”

 

nhớ thằng Cao Cường nhà bà chỉ vỏn vẹn hai mươi nhân công thôi nhỉ? Cao Cường , công trình năm nay của kiếm nổi mười vạn thế?”

 

“Ngôn Thiếu Dục kiếm ít nhất cũng ba mươi vạn. Dù cho kế, em trai, em gái tiêu tốn vài ba vạn, thì vẫn còn dư hai mươi mấy vạn cơ mà.”

 

Vừa dứt lời, đó còn liếc xéo sang Tống, chốt hạ một câu: “Số tiền giữ còn nhiều hơn cả tổng thu nhập mà con rể bà kiếm đấy!”

 

Nghe , sắc mặt Cao Cường lập tức sa sầm. Mẹ Tống nhanh chóng phản bác: “Chẳng qua là nhờ cái mác đại học thôi! Nào là Cục Đường bộ, Cục Xây dựng, Cục Quy hoạch... nơi nào cũng bạn học, chơi chiêu cửa cả!”

 

“Nếu con rể mạng lưới quan hệ như nó, một năm kiếm năm sáu mươi vạn là chuyện nhỏ chứ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-5172.html.]

 

Cao Cường cũng khẽ hừ một tiếng, : “Mẹ, thôi đừng nữa. Thật cái đám bạn học của nó chỉ chút tác dụng trong tỉnh thôi, rời khỏi Đông Lâm là chẳng là gì hết.”

 

“Ba mươi vạn thì là cái gì chứ.” Anh buông một câu, “Trời cao còn trời cao hơn, giỏi còn giỏi hơn. Mọi cứ tưởng ba mươi vạn là nhiều lắm ? Ngay trong khu tập thể thôi, một bà chủ, mở nhà máy ở Yên Thành. Cái miếng đất giá năm trăm vạn, mua là mua, mắt thèm chớp một cái!”

Mèo con Kute

 

Tô Nhuyễn: ???

 

Thông tin quả thực là một quả b.o.m tấn. Hiện tại, với những đang mặt ở đây, việc nhận thầu công trình mà một năm kiếm ba mươi vạn là cả một gia tài .

 

Việc trong tay năm trăm vạn chắc chắn là đẳng cấp phú hào mà bọn họ chỉ thể ngước .

 

“Là nhà ai ?”

 

“Thật sự là trong khu tập thể ư?”

 

“Chắc là bịa đặt...”

 

Cao Cường đắc ý khoe: “ mở nhà máy ở Yên Thành mà. Bình thường ở nhà , đương nhiên .”

 

từng dùng bữa với cô vài .” Anh châm điếu thuốc, rít vài sâu, tiếp: “Mới tháng , cô chi năm trăm vạn mua đất, còn đích tới mời giúp xây dựng đấy.” Anh giơ một ngón tay lên, hiệu: “Một năm ít nhất cũng kiếm chừng …”

 

Mẹ Tống phối hợp nhịp nhàng, tròn mắt kinh ngạc: “Một trăm vạn ?”

 

Thấy Ngôn Thiếu Dục đang tiến đến gần và vẻ chú ý đến , Cao Cường lập tức nheo mắt đầy trào phúng, mở miệng châm chọc: “Người một năm kiếm tận năm trăm vạn còn chẳng thèm gì, cái loại dựa quan hệ để kiếm ba mươi vạn thì gì mà khoe khoang chứ?”

 

thực tế, Ngôn Thiếu Dục căn bản thèm để ý đến . Ánh mắt chỉ hướng về phía Tô Nhuyễn đang đằng . Tại mặt và hòa đám đông ở đây nhỉ?

 

Chẳng lẽ kiếm năm trăm vạn mà Cao Cường chính là cô ?

 

“Thiếu Dục!” Lý Nhược Lan từ phía vội vàng bước tới. Hiển nhiên, bà tin tức từ Ngôn Thiếu Thời và cố ý đến để “xem mặt” “bạn gái” của Ngôn Thiếu Dục.

 

Thấy thế, Tống lập tức vểnh giọng lên: “Ôi, cô giáo Lý đây ! Thằng Cao Cường nhà quen một nữ giám đốc tài, một năm kiếm tận năm trăm vạn lận đó. Cô giới thiệu cho con trai cô ? Người cũng ở ngay khu tập thể thôi, nhưng sắp về Yên Thành .”

 

Vừa dứt lời, bà liếc xéo cô gái đang cạnh Ngôn Thiếu Dục, như : “Cũng nên để con trai cô kiếm thêm chút tiền mà cưới vợ chứ. Cháu ngoại cũng hơn một tuổi đấy.”

 

Lý Nhược Lan chẳng màng đến bà , nhưng ánh mắt vẫn vô thức lướt qua, nhanh chóng dừng Tô Nhuyễn, mang vẻ hoang mang y hệt Ngôn Thiếu Dục.

 

Tô Nhuyễn thì... nên hổ vì lén hóng chuyện của Ngôn Thiếu Dục từ ngoài, con Cao Cường lôi bia đỡ đạn.

 

Thế nhưng một điều chắc chắn, nếu chuyện vỡ lở, ai mặt ở đây cũng sẽ ngượng chín mặt. Ai mà tin nổi cô chỉ đơn thuần hóng chuyện cơ chứ?

 

 

Loading...