Đợi bọn họ vài bước, Tống mới phản ứng , hướng về phía hai mà giận dữ mắng: “Dựa việc cửa cũng coi là bản lĩnh ? Chờ xem sang năm, Cường Tử nhà sẽ kiếm hàng trăm vạn tệ mang về!”
Lý Nhược Lan trợn mắt khinh bỉ: “Phải , chúng kiếm . Cường Tử nhà bà là tài giỏi nhất, tin thể kiếm hàng ngàn vạn tệ mang về, đó mau chóng bay lên trời ở . Cái khu tập thể Bình An bé nhỏ mà chứa nổi các !”
Bà dứt lời, tiếng chuông điện thoại của Cao Cường lập tức vang lên. Sau một tiếng “Alo”, sắc mặt tức thì trở nên vui vẻ: “Lý Lão Bát? Cậu sắp tới ?”
Cao Cường thẳng dậy, hưng phấn : “Thật ? Bà chủ năm triệu tệ ở thành phố Yến về ?” Giọng cực kỳ cao, còn cố ý nhấn mạnh mấy chữ “bà chủ năm triệu tệ ở thành phố Yến”, khiến Ngôn Thiếu Dục và Lý Nhược Lan bước xa vài bước nhịn đầu về phía Tô Nhuyễn.
Nghe mà giống như đang về con gái/em gái nhà thế nhỉ? Mặc dù xác nhận đó chỉ là lời đồn mà thôi.
Cao Cường vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của bọn họ. Thấy , còn tưởng rằng họ đang hâm mộ , lập tức càng đắc ý: “Ừ ừ, , chờ các .”
“Hả? Không , , chờ sân.”
Sau khi cúp điện thoại, liếc qua Ngôn Thiếu Dục và nhóm hóng chuyện: “Bà chủ trở , lát nữa qua chào hỏi một tiếng.”
Nói xong, ném tàn t.h.u.ố.c trong tay xuống đất, dùng chân nghiền nát nó: “Ai, đúng là hết việc nọ tới việc , thời gian thở dốc cũng .”
Nhóm hóng chuyện cũng đầy tò mò về vị "bà chủ năm triệu" , nhịn cùng về phía cổng khu tập thể với Cao Cường.
Tô Nhuyễn cho rằng sẽ ai tới hỏi thăm cô. Cô thiên về suy nghĩ đó chỉ là lời khoác lác của Cao Cường nhằm vớt vát chút thể diện qua điện thoại. Có điều để phòng ngừa bất trắc, Tô Nhuyễn quyết định về nhà, nếu cùng chung khu tập thể ngẩng đầu thấy cúi đầu thấy, quá hổ.
Cô kéo chặt mũ, chào hỏi các bác các dì một tiếng chuẩn về, nhưng khi xoay Cao Cường trông thấy. Anh nheo mắt chần chừ hỏi: “Tô Nhuyễn?”
Là đối thủ đầu tiên khi nhận thầu công trình, khuôn mặt Tô Nhuyễn kiểu qua đường, tất nhiên để ấn tượng sâu sắc trong lòng Cao Cường. Anh lập tức khẳng định: “Là Tô Nhuyễn, đúng ?”
Tô Nhuyễn dừng bước. Nếu nhận , tiếp tục giấu đầu lòi đuôi chẳng khác nào cô đang sợ hãi . So với hổ, cô càng ghét khác cho rằng nhát gan.
Cô thở dài bỏ mũ xuống, với các bác các dì bên cạnh, quả nhiên mặt bọn họ đều lộ vẻ hổ.
Thực khi tới, Tống chẳng hề bọn họ đang chuyện gì, tất nhiên cũng vì Tô Nhuyễn trốn tránh. Lúc bà như bắt nhược điểm, cao giọng : “A, đúng là con gái riêng của chồng cũ cô giáo Lý , lén lút trốn chỗ gì thế?”
Sau đó bà với xung quanh: “ mà, cô cũng ở khu tập thể , căn phòng chính là phòng Ngôn Thiếu Dục mua cho cô .”
Mẹ Tống biểu cảm mất tự nhiên của với Tô Nhuyễn, cho rằng bọn họ cũng xem thường cô, lập tức khoái chí : “Đứng nửa ngày im thin thít, cũng cảm thấy mất mặt ?”
Mèo con Kute
“ mà vẻ chị dâu tương lai nhà cô dễ đối phó , sợ là trai cô giúp cô nữa.”
Với loại , cãi tay đôi với bà chỉ tổ mất công. Tô Nhuyễn tủm tỉm, học Thắng Nam: “Liên quan quái gì với bà?”
Trong lúc Tống nghẹn lời, Lý Nhược Lan tới gần. Bà để ý tới Tống, chỉ xe máy tiến cửa khu tập thể, với Tô Nhuyễn: “Hình như là Lý Lục Tử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-5192.html.]
Tô Nhuyễn nhướng mày. Chính vị đồng hương mật báo về cô ? Thật sự tới tìm cô?
Mẹ Tống Lý Nhược Lan , lập tức cảnh giác: “Sao hả? Các định nẫng tay ?”
Cao Cường thấy Ngôn Thiếu Dục tới, cũng khinh bỉ: “Không ông chủ Ngôn bản lĩnh ? Qua đây gì? Đang ở mặt đó, cái vẻ thanh cao của bay mất ? Thế nào, cần giới thiệu giúp ?”
Lý Nhược Lan và Ngôn Thiếu Dục đều với vẻ mặt phức tạp khó tả. Tô Nhuyễn cũng : “Chuyện đó thì cần.”
“ cảm thấy, vẫn nên quan tâm tới bản . Theo , bà chủ ghét nhất loại khoác lác, ăn suy nghĩ, đầu óc còn rác rưởi. Đừng để sập cửa ngay mặt thì ê mặt.”
Nói xong cô cũng ở về nhà nữa, ngay tại chỗ chờ đợi. Làm gì chuyện Cao Cường khiến đều hổ, mà bản thì cứ ung dung?
Cô cho cái sự hổ của trở thành trò cho .
Có ở đây, chút hổ nho nhỏ của thì tính gì?
Quả nhiên Cao Cường ngoài dự đoán, tiếp tục châm chọc Tô Nhuyễn. Gã nhếch mép khẩy: “Nói cứ như thật , nhắc đến chuyện ba hoa thì đúng là ai sánh bằng nhà cô …”
Câu kế tiếp còn kịp thoát khỏi miệng, gã mắt sáng rực vẫy tay với đang tiến đến gần: “Này! Lý Lão Bát! Ở đây!”
Chiếc xe máy dừng mặt , xe là hai gã đàn ông diện mạo giống hệt , qua là em trong nhà.
Cao Cường lập tức chạy đón, giúp xách một đống đồ treo xe máy: “A, mang theo nhiều đồ thế?”
Người đàn ông trẻ tuổi hơn : “Đều là chút đặc sản quê, đáng là bao.”
Cao Cường hiểu ý: “Người là giới nhà giàu mà, thích mấy thứ . Mấy món quý giá thì thứ gì mà mua chứ.”
Câu lập tức khiến bao ồ lên kinh ngạc cảm thán.
Lý Nhược Lan khẽ với Tô Nhuyễn: “Chẳng trách cái tên Lý Lão Bát thể chơi chung với Cao Cường, hóa đều là hạng thích c.h.é.m gió.”
Tô Nhuyễn lầm bầm khó chịu: “Bọn họ thích khoe khoang thì cứ khoe, vấn đề là kéo con gì?”
Ngôn Thiếu Dục khẽ, thấy Thắng Nam bên cạnh khẽ chau mày, vội : “Đừng nóng ruột, dù hôm nay cũng rảnh rỗi, cứ chờ xem màn kịch .”
“Vừa cô thấy chướng mắt ?”
Thắng Nam đáp, chỉ chú tâm quan sát Tô Nhuyễn. Tô Nhuyễn cô .