Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 522:1)

Cập nhật lúc: 2025-10-11 08:05:09
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tô Nhuyễn xách theo một túi trái cây, tìm Ngôn Thiếu Dục. Khi xuống lầu, cô vẫn trông thấy Tống và Tống Tiểu Trân đang giằng co, tranh cãi gay gắt. Lúc là năm giờ chiều, thời tiết lạnh cắt da, bởi bên ngoài nhiều lắm.

 

Chắc là hai cũng sợ khác thấy, nấp một góc khuất gần cổng khu tập thể. Tô Nhuyễn đến gần còn mơ hồ giọng Tống Tiểu Trân vỡ òa trong tuyệt vọng: “Mẹ! Mẹ điên ! Mau để con về!”

 

“Về cái gì mà về!” Lúc Tống khác với dáng vẻ khi ở mặt Cao Cường, bà tức giận mắng: “Con để bọn chúng chà đạp, khinh thường con như ?”

 

“Mẹ tin nó còn nuôi tiểu tam bên ngoài, con quản ? Tiêu đều là tiền của con đó! Nuôi bồ nhí bên ngoài chẳng tốn bạc triệu , tiền nuôi gái một tháng đủ để thằng em con xoay xở ăn !”

 

Hình như càng càng giận, bà oán trách Tống Tiểu Trân: “Là sinh viên mà một thằng đàn ông cũng giữ , phí công nuôi mày ăn học bao năm trời!”

 

Giọng Tống Tiểu Trân nghẹn ngào trong tiếng nức nở: “Vì con biến thành cái dạng ? Con lạy , xin đừng tìm con nữa! Con gì còn tiền, hiện tại một đồng nào họ cũng chẳng thèm cho con! Con cũng lo cho em trai con !”

 

“Đừng đây mấy lời hoang đường nữa, nó là em trai mày đấy, mày lo cho nó thì ai lo?” Mẹ Tống tức giận mắng: “Có điều thể để Cao Cường tùy tiện như , thật quá đáng!”

 

Có lẽ Tống Tiểu Trân cho rằng Tống định chống lưng cho , cô mang theo hy vọng hỏi: “Mẹ cách gì ạ?”

 

Mẹ Tống hạ giọng, : “Con tìm Ngôn Thiếu Dục.”

 

Không đợi Tống Tiểu Trân phản đối, bà tiếp: “Mẹ là con, còn hại con ?”

 

“Đàn ông ai mà chẳng m.á.u ghen, đây vì Cao Cường theo đuổi con mạnh mẽ như ? Còn vì Ngôn Thiếu Dục thích con ?”

Mèo con Kute

 

“Đợi nó trông thấy Ngôn Thiếu Dục vẫn còn tơ vương con, chắc chắn sẽ cưng chiều con như xưa, xem con là báu vật.”

 

“Mẹ!” Hình như ngay cả sức để mà cãi Tống Tiểu Trân cũng còn, cô cầu xin: “Mẹ, để con về , sẽ cưng chiều con, sẽ chỉ đ.á.n.h c.h.ế.t con mất thôi!”

 

“Đánh càng .” Mẹ Tống : “Thật sự đ.á.n.h con, con cứ tới lảng vảng mặt Ngôn Thiếu Dục, đến tận bây giờ vẫn kết hôn, vẫn còn nhớ thương con ?”

 

“Đàn ông đều quên mối tình đầu, huống chi lúc đó hai đứa chia tay vì tình cảm rạn nứt.” Mẹ Tống : “Con càng t.h.ả.m hại, chắc chắn sẽ càng đau lòng.”

 

“Hôm nay mới , con bé em gái của thằng đó, một năm kiếm cả mấy triệu tệ, tiền nó vung tay còn nhiều hơn Cao Cường kiếm cả đời!”

 

“Hơn nữa rõ, trừ cái tật vẻ thiên vị kế , Ngôn Thiếu Dục đúng là vượt trội Cao Cường về mặt!”

 

“Mẹ!” Tống Tiểu Trân tỏ vẻ tức giận, nhưng giọng điệu yếu nhiều.

 

Tô Nhuyễn lặng lẽ lắc đầu. Bao nhiêu năm trôi qua, Tống Tiểu Trân đúng là đổi chút nào, thì nhớ của hồi môn của cô, giờ thì nhớ tiền của cô .

 

Cô cảm thấy gì thú vị, bước chân nhanh hơn hẳn, gây tiếng động khe khẽ. Quả nhiên hai đều ngậm miệng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-5221.html.]

 

Sau khi thấy xuất hiện là cô, Tống Tiểu Trân hổ thôi, còn Tống với cô. Có thể thấy “Uy lực của Nữ tổng tài mấy triệu tệ” lớn đến mức nào.

 

Tô Nhuyễn phớt lờ họ, thẳng lên lầu.

 

Ngôn Thiếu Dục mở cửa cho cô, đôi mắt về phía thư phòng, nhỏ giọng dò hỏi: “Mẹ bảo em đến thám thính ?”

 

Sau đó Ngôn Thiếu Dục dẫn Tô Nhuyễn xuống phòng bếp, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Em về với giúp , và La Thắng Nam chẳng gì mờ ám cả, bọn chỉ là đồng nghiệp thôi.”

 

"Em ," Tô Nhuyễn đáp. "Em đến đây vì chuyện với ."

 

"Hôm nay ở nhà, em ít lời bàn tán về ."

 

Ngôn Thiếu Dục dở dở cô: "Vậy nên ban đầu em mới dám bắt chuyện với bọn ?"

 

Anh hỏi: "Mấy chuyện đó em gì? Đám rảnh rỗi trong khu tập thể rỗi việc thì thích buôn chuyện vặt, cứ mặc kệ họ , mất miếng thịt nào của ."

 

Tô Nhuyễn, với ánh mắt lóe lên vẻ tinh quái, : "Họ đồn đến giờ vẫn bạn gái là vì quên Tống Tiểu Trân, vẫn luôn chờ đợi cô về."

 

Ngôn Thiếu Dục ngớ , vẻ mặt cứ như nuốt con ruồi.

 

Tô Nhuyễn nhịn bật : "Anh đừng bận tâm, dù là lời đồn đại vớ vẩn, mất mát gì của ."

 

Ngôn Thiếu Dục trừng mắt lườm cô: "Họ còn gì khác nữa ?"

 

Tô Nhuyễn bật : "Mấy chuyện khác thì gì đáng , nhưng em thấy hình như Tống Tiểu Trân tin sái cổ là thật."

 

"Lúc em lên đây, con Tống Tiểu Trân vẫn còn đang giằng co nhà. Bà Tống Tiểu Trân tìm cách tiếp cận , thậm chí là giả vờ đáng thương để khơi gợi lòng trắc ẩn, nhằm nối tình xưa moi tiền của em về cho họ tiêu xài."

 

Ngôn Thiếu Dục cảm thấy ghê tởm đến cùng cực, rõ ràng thể nào lý giải nổi loại trơ trẽn như .

 

"Trước đây đúng là hiểu mắt ..."

 

Tô Nhuyễn vỗ vai trai , vẻ mặt đồng cảm: "Thật may là Tống Tiểu Trân đồng ý gả cho đấy."

 

Ngôn Thiếu Dục bật : "Nói cũng sai."

 

"Thôi , em đến báo cho chuyện thôi. Anh cứ bận việc của , em cũng về nhà đây."

 

 

Loading...