Dịp Tết Âm lịch năm 1994, Ngôn Thiếu Dục quả thực một kỳ nghỉ vô cùng suôn sẻ. Mặc dù La Thắng Nam đến nhà bà ngoại ăn Tết, nhưng tin bạn gái, ai nấy đều mừng mặt. Chẳng những ai càm ràm giục cưới, mà còn liên tục gắp cho đủ thứ đồ ăn ngon.
Nhìn trai thư thái như , Tô Nhuyễn khỏi khẽ thở dài.
Mèo con Kute
Lộc Minh Sâm gắp cho Tô Nhuyễn một miếng xương sườn, hỏi: "Nghĩ gì thế?"
Tô Nhuyễn bày vẻ mặt cao thâm khó đoán, đáp: "Có cảm giác như đều say sưa, chỉ mỗi em tỉnh táo."
Lộc Minh Sâm bật : "Sao cảm thấy em giống vui sướng khi gặp họa hơn nhỉ?"
"Đừng đoán mò, sự thật đúng là như đấy!" Tô Nhuyễn khúc khích , "Anh thấy chuyện thú vị ?"
Đương nhiên, chỉ Tô Nhuyễn hiểu rõ nội tình nên mới thấy thú vị. Bởi Tết, cảm xúc của Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho cứ như tàu lượn siêu tốc vì Ngôn Thiếu Dục.
Đến giữa tháng Tư, khi Tô Nhuyễn nghiên cứu thành công áo phao cứu sinh kiểu mới, thái độ của Lý Nhược Lan từ kinh ngạc, lo lắng, sốt ruột chuyển sang... mặc kệ.
"... Mẹ trăm triệu ngờ , trai con ngốc nghếch đến . Mà , cũng hẳn là ngốc, học hành ăn đều tinh ranh cả, thế mà ... Nói cho cùng vẫn là suy nghĩ."
"Có nó cảm thấy tiền nên phiêu quá ?"
"Hừ, giờ mới chạy theo ..."
"Theo , đáng đời lắm! Mẹ cũng mặc kệ nó!" Nói đến đây, Lý Nhược Lan hừ một tiếng đầy vẻ khinh thường: "Còn bảo kết hôn trong năm nay ư? Mẹ thấy còn khuya mới !"
Tô Nhuyễn xong nhịn bật .
Lý Nhược Lan sốt ruột đổi đề tài: "Thôi, nhắc đến nó nữa. Nhà máy của con thế nào ?"
Tô Nhuyễn : "Mẹ cứ yên tâm, bắt đầu nhận đơn đặt hàng từ quân đội , vấn đề gì."
Lần Tô Nhuyễn hề dối che giấu, sự thật đúng là như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-5261.html.]
Trước đây, phần lớn áo phao cứu sinh mà quân đội sử dụng đều chức năng hỗ trợ nổi. Dù hiệu quả khi xuống nước khá , nhưng khi các chiến sĩ hoạt động nước, sức nổi trở thành một lực cản nhỏ.
Áo phao cứu sinh dùng máy bay cũng thuộc loại áo tự thổi. Dù thể dùng để tự cứu, nhưng đối với quân nhân khi chấp hành nhiệm vụ, nó đủ đáp ứng yêu cầu.
Tô Nhuyễn yêu cầu đội ngũ của nghiên cứu và phát triển một loại áo phao cứu sinh kiểu mới, kết hợp ưu điểm của cả hai loại áo phao kể . Khi cần sử dụng, các chiến sĩ thể mặc nó bên trong trang phục mà gây bất kỳ cản trở nào. Đến khi cần, chỉ cần kéo van, áo phao sẽ tự động phồng lên, với sức nổi đủ để nâng đỡ trọng lượng của hai đàn ông trưởng thành.
Tóm , khi Tô Nhuyễn trình bày hiệu quả sản phẩm cho Bộ phận Hậu cần, họ đều tỏ vô cùng hứng thú.
Chỉ cần phía đối tác tán thành, Tô Nhuyễn chẳng còn gì lo sợ, bởi phận của cô vốn là một ưu thế lớn: Là quân tẩu, còn mở công ty chuyên an trí cho các quân nhân xuất ngũ và gia quyến liệt sĩ. Tất cả những điều đó đều là điểm cộng thể phủ nhận.
Đến khi Lộc Minh Sâm nghiệp nghiên cứu sinh, Tô Nhuyễn cũng đấu thầu thành công dự án áo phao cứu sinh. Khoản lợi nhuận từ đơn đặt hàng đầu tiên vượt xa cả doanh thu của xưởng trang sức "Chốn Đào Nguyên".
Tất cả công nhân trong nhà máy đều vô cùng phấn khởi, bởi dân thời đại chẳng sợ mệt nhọc, chỉ sợ việc mà thôi.
Thế nhưng, tâm trạng của Tô Nhuyễn chẳng hề khá hơn là bao. Bởi cô , khi nghiệp, Lộc Minh Sâm sẽ lập tức đến căn cứ bí mật. Từ đó về , ba tháng, năm tháng mới thể về nhà một chuyến. Chính Lộc Minh Sâm cũng rõ kỳ hạn là bao lâu, nhưng Tô Nhuyễn rõ.
Đời , Bùi Trí Minh từng kể rằng, khi nghiệp nghiên cứu sinh, Lộc Minh Sâm bắt đầu tham gia huấn luyện bộ đội đặc nhiệm. Hoa Quốc bắt đầu chú trọng xây dựng lực lượng từ chiến tranh vùng Vịnh. Đến nay đầy ba năm, việc Lộc Minh Sâm học nghiên cứu sinh chính là để chuẩn cho quá trình huấn luyện khắc nghiệt đó.
Và đội ngũ mà huấn luyện, đầu năm 1998, sẽ đạt những thành tích chói lọi trong cuộc thi bộ đội đặc nhiệm quốc tế. Sau , họ còn đ.á.n.h bại các lực lượng đặc nhiệm của M Quốc, N Quốc và nhiều cường quốc khác, trực tiếp phá vỡ vô kỷ lục để giành hạng nhất. Đây cũng là lý do vì một lạnh lùng như nhiều nhớ đến khi hy sinh đến .
Vì thế, quãng thời gian hai sống xa , gặp mặt thì ít mà cách biệt thì nhiều, ít nhất kéo dài bốn năm.
Nghĩ đến điều , Tô Nhuyễn mất hết hứng thú bất cứ việc gì. Khi học, cô tự ép tập trung chú ý, nhưng chuông tan học vang lên, cô lập tức xách cặp chạy vội ngoài.
Thấy cô như , Triệu Yến Yến nhịn mà cảm thán: “Ai cũng bảo con gái khi kết hôn sẽ ngày càng trưởng thành, nhưng thấy đúng lắm. Tô Nhuyễn kết hôn gần ba năm , thấy cô ngược , cứ ngày càng ‘ấu trĩ’ nhỉ?”
Lý Quyên đàn ông điển trai đang ngoài cửa sổ, khẽ khàng: “Giáo quan Lộc cưng chiều cô như con gái rượu, ‘ấu trĩ’ cũng khó.”
Thật , từ đến nay Tô Nhuyễn bao giờ nghĩ ngày dính đến . Sáng nay, cô còn tự nhủ điều tiết cảm xúc một chút, dù cô cũng là "bà thím" sống mấy chục năm, chắc chắn thể dễ dàng giải quyết vấn đề tình cảm. Hơn nữa, kỳ thi cuối kỳ cũng sắp đến , chỉ cần chuyển hướng sự chú ý là .
mà, sáng sớm Lộc Minh Sâm như một đứa trẻ ôm chặt eo cô chịu buông, còn câu đề nghị cô xin nghỉ học một ngày đầy "vô trách nhiệm" đó, Tô Nhuyễn mới nhận , hóa chỉ cô mới dính . Ngay cả một năng lực tự chủ mạnh mẽ như Lộc Minh Sâm còn kìm , thì đương nhiên cô càng thể. Thế là Tô Nhuyễn lý do chính đáng để cần cố gắng chống cự nữa. Anh sắp , dính thì dính cho đủ!