Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 527:2)

Cập nhật lúc: 2025-10-11 08:05:14
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khoảng thời gian , hai họ như một đôi tình nhân đang say đắm trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt. Ngoài giờ học, họ đều ở bên , cùng ăn cơm, dạo phố, xem phim. Sau đó, mỗi tối về nhà, họ điên cuồng ân ái giường, như thể lấp đầy trống của những tháng ngày khó gặp mặt sắp tới.

 

Thời gian năm ngày nhanh chóng trôi qua. Vì chia xa kế hoạch , ngoài sự lưu luyến và nỡ trong lòng, Tô Nhuyễn còn chút bất an. Bởi , khi Lộc Minh Sâm rời , cô lập tức vùi đầu học tập và công việc.

 

Triệu Yến Yến cô ôn tập hùng hục, khỏi trêu chọc: “May mà giáo quan Lộc đấy, chừng học kỳ thể đạt loại giỏi. Chứ nếu ở nhà, chắc thi mất.”

 

Lý Quyên cảm thán: “Tình yêu đúng là thứ khiến đau đầu.”

 

Tô Nhuyễn bật , nhưng thể thừa nhận lời bọn họ quả thật lý. Thi cuối kỳ xong, Tô Nhuyễn đón Lý Nhược Lan và Ngôn Thiếu Thời tới thành phố Yên. Chuyện bàn bạc từ . Lý Nhược Lan đăng ký xong trại hè cho Ngôn Thiếu Thời, để mở mang kiến thức. Còn bà thì theo Tô Nhuyễn, để xem cô ăn buôn bán – đây mới là mục đích chính của chuyến Yên Thành .

 

Dạo một vòng quanh các trung tâm thương mại lớn, thấy công nhân trong nhà máy tất bật việc ngơi tay, cuối cùng bà Lý Nhược Lan cũng yên tâm phần nào.

 

Tuy nhiên, mỗi tối Tô Nhuyễn thức khuya miệt mài với các bản kế hoạch, căn phòng việc chất đầy tài liệu, thỉnh thoảng bực tức, nổi cáu vì bí ý tưởng, bà khỏi xót xa: “Con gái , việc gì cố gắng đến chứ? Kiếm đủ tiền tiêu là , sức khỏe mới là quan trọng nhất.”

 

Tô Nhuyễn mệt mỏi vật ghế, thở dài thườn thượt: “Con tranh thủ thành cho xong việc, đó còn dốc sức ôn thi cao học nữa.”

 

Trong thời đại , trở thành giảng viên đại học chỗ , nhất định bằng cao học. Đây là mục tiêu Tô Nhuyễn định ngay từ đầu.

 

Lý Nhược Lan càng thêm đồng tình với việc con gái dồn quá nhiều tâm sức nhà xưởng: “Thế thì con cứ chuyên tâm học hành chứ, chẳng lẽ thành giảng viên con vẫn định mở công ty ?”

 

“Con thấy nhà máy của con đang hoạt động ? Tiền kiếm tiêu mãi cũng chẳng hết chứ?”

 

Tô Nhuyễn mỉm giải thích: “Chốn Đào Nguyên guồng , con chỉ cần thiện thêm vài chi tiết, tranh thủ đợt đẩy mạnh quảng bá một chút. Vài tháng nữa là mùa cao điểm tiêu thụ, quảng cáo lúc đó sẽ mang hiệu quả nhất.”

 

“Chỉ cần bận rộn thêm tháng thôi, cuối năm nay doanh thu của nhà máy thể tăng vọt.”

 

Lý Nhược Lan rõ doanh thu của xưởng trang sức hiện tại rơi bốn mươi vạn.

 

Nghe con gái xong, bà nhíu mày đáp thế nào. Thấy Tô Nhuyễn vò đầu bứt tai vì căng thẳng, bà lặng lẽ bật quạt mát, cẩn thận cắt từng miếng dưa hấu ướp lạnh, đặt ngay mặt cô.

 

Trong lòng Tô Nhuyễn dâng lên cảm giác ấm áp, đang định nghỉ ngơi một lát thì : “Con cứ tiếp tục suy nghĩ nhé, sẽ bếp nấu món ngon tẩm bổ cho con. Cố lên!”

 

Tô Nhuyễn: …

 

Mẹ ơi, thật sự đổi !

 

Lý Nhược Lan, mà Tô Nhuyễn thầm nghĩ “tiền tài ăn mòn ý chí”, cứ thế ở chăm sóc con gái suốt cả kỳ nghỉ hè.

 

Đợi đến khi bà Lý Nhược Lan về, Chốn Đào Nguyên đón thêm ít đại lý lũ lượt kéo đến ký kết hợp đồng.

 

Giờ đây, Tô Nhuyễn chẳng thiếu tiền, cô nàng hào phóng chi lớn cho các chiến dịch quảng cáo diện rộng, đăng tin cả báo tỉnh lẫn các tờ báo địa phương lân cận.

 

Trong thời đại mà quảng cáo vẫn trở nên đại như , phương thức mang hiệu quả cực kỳ . Hơn nữa, với thành công của Lý Lục Tử minh chứng, việc chiêu mộ đại lý diễn vô cùng thuận lợi.

 

Đến cuối năm, Chốn Đào Nguyên gần hai mươi đại lý, trong đó hai đại lý cấp tỉnh. Doanh thu cũng đúng như dự đoán của Tô Nhuyễn, lợi nhuận của xưởng trang sức năm nay chạm mốc gần tám mươi vạn.

 

Trước khi nghỉ Tết, lúc chào tạm biệt Nhan Diệu, cô khỏi cảm thán: “ nhận là khi đội trưởng Lộc nhà cô vắng nhà, cô việc càng ‘hung dữ’ hơn hẳn. thật sự cảm thấy đang chậm trễ con đường giàu của cô đấy.”

 

Tô Nhuyễn bật : “Nếu , chẳng lẽ cô chậm trễ việc kiếm tiền của sếp Hứa nhà cô ?”

 

Nhan Diệu lập tức ôm ngực, bi ai thở dài: “Ôi chao, đúng là hồng nhan họa thủy mà! đúng là khiến sếp Hứa nhà vì sắc mà…”

 

còn kịp “diễn sâu” xong câu , một giọng trẻ con bên cạnh cắt ngang: “Đừng loạn!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-5272.html.]

Cả hai phụ nữ ngớ , đồng loạt đầu về phía nhóc đang nhăn tít mày bên cạnh. Đó chính là Hứa Đản Đản, con trai của Nhan Diệu.

 

Đản Đản hai mươi tháng tuổi, vẻ ngoài thật sự như đúc từ một khuôn với Hứa Tử Yến, chỉ điều đôi mắt và khuôn mặt đều tròn xoe, làn da trắng nõn nà giống Nhan Diệu. Thằng bé trắng trẻo, đáng yêu như một thiên thần nhỏ.

 

Chỉ điều, dường như tính cách nhóc cũng y hệt Hứa Tử Yến, từ nhỏ thích nhiều. Trong lúc Tô Nhuyễn đang trò chuyện rôm rả với Nhan Diệu, thằng bé chỉ lặng lẽ tấm t.h.ả.m chơi trò xếp hình gỗ của riêng .

 

Đản Đản lúc chắc là hiểu Nhan Diệu đang Hứa Tử Yến, lập tức trợn tròn mắt, nhấn mạnh nữa với : “Không bậy!”

 

Tô Nhuyễn nghi hoặc Nhan Diệu, thấy cô nhịn bật thành tiếng: “Thằng bé bảo đừng lung tung.”

 

“Cái dáng vẻ nghiêm túc , đúng là học từ cha nó.”

 

Tô Nhuyễn thể hình dung mỗi cô vợ lắm chiêu chọc ghẹo Nhan Diệu, Hứa Tử Yến sẽ cho cô bậy bạ…

 

Sau đó Nhan Diệu giả bộ đáng thương với con trai: “Huhu, đáng thương quá, Đản Đản chơi với .”

 

Đản Đản đống gỗ xếp hình của , chỉ Tô Nhuyễn, nghiêm túc với Nhan Diệu: “Chơi với dì Tô.”

 

Nhan Diệu bày vẻ mặt vô cùng đáng thương: “Chơi với dì vui bằng, Đản Đản, con yêu nữa ?”

 

Đản Đản xong lập tức thở dài một tiếng, buông miếng gỗ trong tay xuống, về phía Nhan Diệu, dang hai cánh tay nhỏ xíu lòng cô, vẻ mặt kiểu như: “Thôi , để con dỗ .”

 

 

 

Nhan Diệu bế bé lên cao: “Ôi chao, chúng chơi trò gì đây?”

 

Đản Đản mở miệng : “Chơi trốn tìm.” Cậu bé vội vàng che mắt : “Mẹ trốn .”

 

Nhan Diệu bĩu môi, khẩu hình cho Tô Nhuyễn xem: “Đồ nhóc quỷ!”

 

Trong lúc Tô Nhuyễn vẫn còn kịp hiểu , Nhan Diệu buông Đản Đản xuống, dậy về phía phòng ngủ: “Vậy trốn đây.”

 

“Vâng ạ.” Sau đó Đản Đản bắt đầu cất giọng trẻ con trong trẻo đếm.

 

đợi cửa phòng ngủ đóng , Đản Đản lập tức buông tay xuống, miệng vẫn lẩm nhẩm đếm ngừng, nhưng chân tới tấm t.h.ả.m của , trực tiếp phịch xuống tiếp tục xếp gỗ.

 

bé vẫn còn nhỏ, chỉ thể đếm đến mười, nên mỗi con đều kéo thật dài, đợi xếp xong đống gỗ mới đếm con cuối cùng.

 

Sau đó lên, hướng về phía phòng ngủ thông báo: “Mẹ ơi, con tìm đây.”

 

Tô Nhuyễn:……

 

Mèo con Kute

Thằng nhóc nghiêm túc chơi với nó thật đấy hả?

 

Đợi một lát Đản Đản tìm thấy , Tô Nhuyễn Nhan Diệu kéo ngoài, đến mức nhịn : “Đứa bé tinh ranh ?”

 

Nhan Diệu nhấc bổng bé lên cao: “Có chơi vui lắm ? Cô cũng nhanh một đứa .”

 

Có thể thấy Đản Đản thích trò , miệng há khanh khách: “Mẹ !”

 

Nụ rạng rỡ cùng giọng trẻ con ngọng nghịu , khiến trái tim như tan chảy.

 

Tô Nhuyễn nhịn mặt cũng nở một nụ ấm áp, nhẩm tính ngày tháng, đúng là cô thể bắt đầu chuẩn cho chuyện con cái .

 

 

Loading...