Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 530

Cập nhật lúc: 2025-10-11 14:09:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hả?!!!

 

Ngón chân Tô Nhuyễn lập tức cuộn tròn hổ.

 

Lộc Minh Sâm đang mở loa ngoài, bởi vì hai gọi điện thoại đôi khi cứ như nấu cháo, Tô Nhuyễn cũng chẳng thể cầm khư khư chiếc điện thoại “cục gạch” cồng kềnh của để .

 

Mà nhiều lúc dù Lộc Minh Sâm ở văn phòng, nhưng khi bận cũng chuyện mấy câu, hai đều mở loa ngoài, chỉ cần thấy tiếng động từ đầu dây bên thôi, cũng như đang kề cạnh.

 

Vậy nên, những lúc trò chuyện lâu, cả hai đều mở loa ngoài.

 

mà… Không văn phòng riêng ? Hiện tại là mùng một Tết, bữa cơm tất niên hẳn là cũng ăn xong chứ?

 

Tô Nhuyễn chằm chằm điện thoại, dám càn.

 

Sau đó nhanh thấy đầu dây bên , giọng Lộc Minh Sâm vang lên lạnh băng: “Gọi nhầm !” Anh lập tức ngắt cuộc gọi.

 

Nghe tiếng “Tút tút” dồn dập , Tô Nhuyễn ôm mặt, cô ngã vật xuống giường, cảm thấy chỉ chui xuống đất, hoặc hơn là mua một chiếc phi thuyền, bay khỏi Trái Đất ngay lập tức.

 

Mười phút , chuông điện thoại đổ chuông. Tô Nhuyễn nó chằm chằm giống như một quả b.o.m hẹn giờ.

 

Sau một hồi lâu, cô hít sâu một , cuối cùng vẫn ấn nút , đợi đầu dây bên chuyện, cô vội vàng reo lên: “Anh Minh Sâm! Chúc mừng năm mới.”

 

Sau đó giả vờ tủi : “Sao bây giờ mới gọi điện thoại tới? Hôm nay em chờ điện thoại của cả ngày .”

 

Lộc Minh Sâm:……

 

 

 

Cuộc gọi là ảo giác ?

 

“Ừm, xong việc.” Hừ, đúng là ảo giác thật.

 

Hai ngầm hiểu ý , cùng vờ như cuộc gọi từng xảy , tán gẫu đủ thứ chuyện trời biển, là những chuyện vặt vãnh.

 

Chuyện Lộc Minh Sâm thể kể nhiều lắm, cuộc sống của Tô Nhuyễn vô cùng phong phú, việc, thi lên thạc sĩ, còn những câu chuyện thú vị từ bạn bè và , kể cả ngày cũng chẳng hết chuyện.

 

Trò chuyện hồi lâu, cuối cùng Tô Nhuyễn nhịn vẫn hỏi: “À… cái chuyện… nãy là ?”

 

Lộc Minh Sâm đang hùa theo cô đột nhiên im lặng, đó một tiếng thở dài thật dài truyền đến, ngầm bày tỏ sự khó chịu với câu hỏi đó.

 

Nghĩ đến vẻ mặt hổ của Lộc Minh Sâm, chẳng hiểu Tô Nhuyễn cảm thấy buồn : “Thật sự khác thấy hết ?”

 

“Có khi nào họ hiểu lầm thật nhỉ?”

 

Lộc Minh Sâm gằn giọng, nghiến răng: “Em xem?”

 

Tô Nhuyễn nhịn bật : “Em xin , em cố ý mà.”

 

Nói xong, cô tìm đường c.h.ế.t, cố tình kéo dài âm cuối, nũng nịu gọi: “Anh trai Bảo Bối ~~”

 

Phía bên đột nhiên im bặt, Tô Nhuyễn cho rằng sốc đến mức cứng họng, hoặc đang bật ha hả…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-530.html.]

 

Lại thấy giọng Bùi Trí Minh ngập ngừng: “Chị dâu?”

 

Tiếng của Tô Nhuyễn lập tức im bặt: ???!!!

 

Lần đến lượt Lộc Minh Sâm bắt đầu phá lên.

 

Bùi Trí Minh cũng ha hả ngừng: “Ban nãy em mấy nhóc lầu xì xào là Giáo quan Lộc gọi nhầm , còn gọi đến hộp đêm nào đó.”

 

“Em ngay mà, thể chứ, nên mới lên lầu xem thử, hóa là chị dâu.”

 

Tô Nhuyễn: ……

 

Cô cạn lời đến mức c.h.ế.t lặng, mở miệng: “Không, chị dâu , là một đóa hồng nhỏ của hộp đêm.”

 

Lộc Minh Sâm đến mức tắt thở.

 

Tô Nhuyễn thẹn quá hóa giận, cúp cái rụp. Cô thề, trong thời gian tới, cô sẽ bao giờ nghĩ đến nữa.

 

Từ hôm nay trở , cô sẽ chuyên tâm học hành, tin rằng thời gian sẽ xoa dịu tất cả.

 

Tuy rằng mỗi khi nhớ đến chuyện , Tô Nhuyễn khỏi đỏ mặt tía tai, nhưng vì ít , cô tin chuyện sẽ sớm chìm quên lãng.

 

Lộc Minh Sâm cũng là huấn luyện viên “ác quỷ” khiến cả đám học viên tên sợ mất mật, bàn tán cũng chỉ dám lén lút, nào ai dám hé răng mặt .

 

mà Tô Nhuyễn quên mất, đầu bên còn một kẻ ngốc nhưng thính giác siêu nhạy.

 

Chiều tối ngày mười hai tháng giêng, Tô Nhuyễn đang trong phòng ôn tập sách vở.

 

Đột nhiên thấy tiếng bà Trương nhà bên kinh ngạc thốt lên: “Ối, Đoàn trưởng Lộc về đấy ?”

 

Tô Nhuyễn mừng rỡ, vội vàng buông sách chạy ngay, quả nhiên thấy xe của Lộc Minh Sâm đậu ngay cổng.

 

“Chẳng ngày mới về ?” Cô vui vẻ nhảy mấy bậc cầu thang, phóng ngoài.

 

Lộc Minh Sâm xuống xe, tuy rằng gì, nhưng nụ môi ngầm xác nhận, đây chính là bất ngờ dành riêng cho cô.

 

Mèo con Kute

Quả đúng là bất ngờ thật, nhưng vui thì còn xem xét. Khi Tô Nhuyễn hớn hở chạy đến cửa, định mở lời, chợt một giọng lanh lảnh từ phía đối diện vang lên: “Anh trai Bảo Bối ~”

 

Giọng điệu nũng nịu, âm cuối uốn éo, khiến Tô Nhuyễn giật đến mức lảo đảo, suýt nữa ngã nhào về phía .

 

May mắn Lộc Minh Sâm ở ngay cạnh, kịp thời níu cô bằng một tay.

 

Tựa lồng n.g.ự.c rắn chắc quen thuộc lâu cảm nhận, Tô Nhuyễn chẳng còn tâm trí nào để tận hưởng cảm giác hạnh phúc, ngọt ngào của cuộc trùng phùng.

 

Mà giống hệt Lộc Minh Sâm, cô cũng phóng ánh mắt “tử thần” xuyên thẳng kẻ đang trong sân nhà đối diện.

 

Lục Thần Minh hai , phá lên khúc khích, chỉ Lộc Minh Sâm, với Tô Nhuyễn: “Này, Tô Nhuyễn, chắc cô còn nhỉ? Đoàn trưởng Lộc nhà cô từng gọi nhầm điện thoại, gọi cho cái đóa hồng nhỏ nào đó ở hộp đêm ! Ha ha ha, mau mà “tra khảo” cho lẽ !”

 

Nói , uốn éo cái lưỡi, gọi ngọt xớt: “Anh trai Bảo Bối ~”

 

 

Loading...