Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 531:1)

Cập nhật lúc: 2025-10-11 14:09:30
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm hẹn mà cùng giật thót . Cô giáo Hàn hàng xóm đang hóng chuyện cũng rùng , cau mày: “Đoàn trưởng Tiểu Lục, bày trò gì đấy? Đừng gọi nữa, nổi hết da gà đây .”

 

“Có gì mà nổi da gà chứ! Mấy đóa hồng nhỏ đáng yêu trong hộp đêm đều gọi như thế cả, đúng nào, Anh trai Bảo Bối ~ Ha ha ha…”

 

Lộc Minh Sâm xoa xoa thái dương, gằn giọng, nghiến răng kèn kẹt: “Cậu im miệng ngay cho !”

 

Hiếm khi Lục Thần Minh bắt thóp Lộc Minh Sâm như , thể dễ dàng buông tha? Cuối cùng, nhờ đến y tá Mễ tay, cốc thẳng đầu một cái rõ đau mới chịu im: “Đừng gọi nữa! Nghe phát ghét!”

 

“Ghét chỗ nào chứ?” Lục Thần Minh định thanh minh, Lộc Minh Sâm nhanh chóng ngắt lời: “Ôi chao, hóa thích kiểu ? Lạ thật đấy, tận tai thấy mà vẫn học theo y hệt, chắc là quen lắm nhỉ…”

 

Sau đó, còn giả vờ như chợt nhớ điều gì đó: “ , đây ‘Hoa Cúc’ từng gọi như thế đấy.” Nghe , Lục Thần Minh chỉ cứng họng.

 

Tô Nhuyễn cố gắng siết c.h.ặ.t t.a.y Lộc Minh Sâm lắm mới kìm tiếng bật .

 

Bên , y tá Mễ bắt đầu đưa mắt Lục Thần Minh chằm chằm.

 

Lục Thần Minh trợn mắt, tức giận quát: “Lộc Minh Sâm, dám ăn hồ đồ!” Sau đó, vội vàng sang giải thích với y tá Mễ: “Em đừng bốc phét, đây từng bén mảng đến mấy chỗ đó bao giờ !”

 

Lộc Minh Sâm nghiêng đầu, trưng vẻ mặt vô tội: “ cũng chỉ thôi mà, dù hồi đó chúng thiết.” Anh còn sang dặn dò y tá Mễ: “Mễ Duyệt, cô đừng để bụng nhé. Tuy khi cưới ham chơi thật, nhưng mà khi kết hôn thì thấy tin đồn còn tìm mấy em ‘hoa cúc’ nào nữa .”

 

Lục Thần Minh:… Trời đất ơi, đây mà là khuyên can ?!

 

Nghe xong, y tá Mễ liền véo mạnh tai : “Còn chịu thành thật khai hết hả?”

 

Lục Thần Minh oan ức rớt nước mắt: “Anh chứ, lấy ‘hoa cúc’ nào!”

 

y tá Mễ căn bản chẳng thèm để tâm lời , chỉ gặng hỏi tiếp: “Em thấy đúng là học theo vẻ… đúng y chang thật đấy. Sao nào? ‘Hoa Cúc’ gọi như ?”

 

“Không ?”

 

“Không ? Vậy thì gọi kiểu gì?” Y tá Mễ dứt lời, thấy một giọng trẻ con non nớt kéo dài, ngân nga: “Anh trai Bảo Bối ~”

 

Thấy ánh mắt đều đổ dồn về phía , nhóc Ba Cân vỗ tay lách tách, càng hăng hái hơn: “Anh trai Bảo Bối ~”

 

Tô Nhuyễn cuối cùng cũng nhịn mà bật phá lên, Lộc Minh Sâm cũng theo. Còn y tá Mễ thì tức giận đến độ giáng cho Lục Thần Minh một cước, gầm lên: “Anh mà còn tiếp tục học mấy cái trò tào lao đó dạy hư con trai , thì đừng hòng để yên cho !”

 

Lục Thần Minh mặt mày xám ngoét, đành líu ríu theo y tá Mễ về nhà. vụ , câu chuyện về Lộc Minh Sâm và biệt danh ‘Tiểu Hoa Hồng’ cũng vì thế mà nổi tiếng rần rần.

 

Về đến nhà, Tô Nhuyễn tức giận lẩm bẩm: “Bùi Trí Minh! Cái tên lắm mồm !” Chắc chắn chỉ chuyện về cái biệt danh ‘Tiểu Hoa Hồng’ đó.

 

Mặt Lộc Minh Sâm chút biểu cảm, chằm chằm ‘thủ phạm’ Tô Nhuyễn.

 

Thấy Lộc Minh Sâm nãy còn vẻ đàng hoàng ‘hãm hại’ Lục Thần Minh, giờ trưng bộ dạng như thể cuộc đời chẳng còn gì đáng để lưu luyến, Tô Nhuyễn nhịn mà bật khanh khách: “Chuyện đó… Chắc là chỉ một thời gian thôi, sẽ quên mà nhỉ?”

 

Lộc Minh Sâm liếc cô một cái, giọng điệu phần trêu chọc: “Em xem, ‘Tiểu Hoa Hồng Quyến Rũ’ của ?”

 

Tô Nhuyễn câu đó đ.á.n.h trúng tim đen, nhịn ha hả.

 

Lộc Minh Sâm cũng chẳng giữ nổi vẻ mặt ủ ê nữa, bước tới ôm chặt lấy cô, cúi đầu khẽ c.ắ.n yêu cô một cái: “Đều tại em hết, cái đồ xa .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-5311.html.]

Rõ ràng hổ là cô mới đúng, nào ngờ Lộc Minh Sâm còn t.h.ả.m hại hơn cả cô. Tô Nhuyễn càng nghĩ càng buồn , dừng .

 

Lộc Minh Sâm ‘giả vờ’ giận dỗi, bế bổng cô lên ném phịch xuống giường, cúi áp sát, định bụng ‘trừng phạt’ cô một trận trò.

 

Nào ngờ, ngay lúc tình cảm dâng cao, Tô Nhuyễn tinh quái kêu lên một tiếng: “Anh trai Bảo Bối ~” suýt chút nữa khiến Lộc Minh Sâm ‘đầu hàng vô điều kiện’.

 

Anh trừng mắt lườm Tô Nhuyễn, giọng khàn khàn: “Em im ngay cho , cái đồ ‘Tiểu Hoa Hồng’ hư hỏng…”

 

 

Lộc Minh Sâm ở đón Tết Nguyên Tiêu cùng Tô Nhuyễn, đó mới rời .

 

Hiện giờ, Tô Nhuyễn cũng dần quen với những cuộc chia ly như . Lộc Minh Sâm rời , cô tức tốc vùi đầu học tập và công việc, lấp đầy trống thời gian.

 

Thế nhưng, trong lòng cô len lỏi một chút hy vọng mong manh. Vậy mà hai mươi ngày , "đèn đỏ" ghé thăm đúng hẹn, khiến Tô Nhuyễn khỏi hụt hẫng.

 

Khi Lộc Minh Sâm gọi điện về, thấy ngay tiếng cô thở dài thườn thượt.

Mèo con Kute

 

“Có chuyện gì thế?”

 

Tô Nhuyễn bực dọc đáp: “Không em bé nào cả.”

 

Lộc Minh Sâm phì : “Chuyện ngay .”

 

Anh dường như thở phào nhẹ nhõm: “Anh suy nghĩ cẩn thận , thực chúng cần vội vàng như .”

 

“Em sắp học nghiên cứu sinh, đến lúc đó bụng to sẽ tiện chút nào.” Anh dịu dàng : “Hơn nữa, m.a.n.g t.h.a.i vất vả thế , em một xoay sở.”

 

Trong lòng Tô Nhuyễn dâng lên sự ấm áp. Thực cô cũng một , hiện giờ cô còn sợ trẻ con nữa, nhưng còn chuyện m.a.n.g t.h.a.i thì cô thực sự sẵn sàng. Dù , nỗi đau day dứt từ kiếp ám ảnh cô suốt mấy chục năm. Cô dám chắc liệu khi chuyện đó xảy , cô ảnh hưởng tâm lý . Giờ đây, cô chỉ thể khẳng định một điều: chỉ cần Lộc Minh Sâm bên cạnh, cô sẽ chẳng còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa.

 

thực tế nghiệt ngã cho phép. Cô rõ, trạng thái công việc như hiện nay của Lộc Minh Sâm thể sẽ kéo dài liên tục thêm hai ba năm tới. Cô sợ đợi .

 

Hiện tại là năm 1995, chỉ còn ba năm nữa là đến trận đại hồng thủy năm 1998, cô nhất định sinh con năm 1997.

 

suy nghĩ của phi logic, nhưng càng gần ngày Lộc Minh Sâm hy sinh, Tô Nhuyễn thể ngăn khỏi nỗi lo âu tột độ. Dù là bất cứ chuyện gì, chỉ cần thể thêm một tia hy vọng sống sót cho , cô cũng thể kìm lòng mà thực hiện.

 

Giống như ban đầu, cô vốn dĩ chỉ sinh một đứa trẻ đáng yêu, giống Lộc Minh Sâm như đúc. một ngày nào đó, cô đột nhiên nghĩ: Nếu thêm một đứa trẻ, sẽ thêm một lợi thế khác để níu giữ ? Nếu đủ níu giữ , thì hai con chắc chắn thể chứ?

 

Chính nỗi lo âu thúc đẩy cô kiên trì: “Em sợ, em em bé.”

 

Tuy Lộc Minh Sâm trực tiếp phản đối, nhưng nghỉ phép đó, dùng những lời đùa cợt để lảng tránh. Hơn nữa, từ khi Tô Nhuyễn đang tính toán chu kỳ rụng trứng của , cô càng nghi ngờ cố tình chọn những ngày an để về nhà.

 

Tóm , đợi tới cuối năm 1995, bụng Tô Nhuyễn vẫn im lìm như cũ. Tâm trạng của cô từ nỗi lo âu nhỏ nhoi biến thành sự nôn nóng đến cực độ. Nghĩ tới chỉ còn vỏn vẹn hai năm nữa là đến năm 1998, cô kiềm chế những suy nghĩ miên man, hỗn loạn. Đương nhiên, nhiều nhất vẫn là ý nghĩ rằng nếu con, Lộc Minh Sâm sẽ cố gắng trở về vì con họ.

 

Mà kết cục cô vẫn luôn nghĩ đến cũng bắt đầu liên tục hiện về trong tâm trí: "Lỡ như… lỡ như bao giờ trở về nữa, ít nhất cô vẫn một đứa con với …"

 

thể những suy nghĩ với Lộc Minh Sâm, vì thế mong thai trở thành một nỗi ám ảnh, một chấp niệm sâu sắc.

 

Không từ bao giờ, chính vì nỗi chấp niệm mà đối với cả hai , thời gian nghỉ phép về nhà của Lộc Minh Sâm còn đơn thuần là giải tỏa nỗi nhung nhớ, hưởng thụ niềm vui và hạnh phúc nữa, mà trở thành một "nhiệm vụ" mang đầy tính mục đích.

 

 

Loading...