Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 533:2)

Cập nhật lúc: 2025-10-11 14:09:32
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nhìn đôi mắt cô, Lộc Minh Sâm lẽ vấn đề đơn giản như cô .

 

Đáng tiếc, còn kịp hỏi thêm, Tô Nhuyễn bắt đầu giận dỗi, hất tay , mặc quần áo rời khỏi giường, thẳng phòng việc.

 

Nhìn vẻ mặt cố nén đau của cô, nghĩ đến ngày mai sẽ , Lộc Minh Sâm kìm , bước đến ôm chặt lấy cô từ phía : “Anh xin , ngờ em nghĩ nhiều đến .”

 

Tô Nhuyễn thèm để ý đến , hất tay , giọng lạnh nhạt: “ , đúng là thật. Em nên nghĩ nhiều như .”

 

“Được thôi, dù cũng thành công. Không sinh đầu năm thì thôi, sinh thì sinh nữa, cũng đừng hòng em sinh nữa!” Nói tới đây, khóe mắt Tô Nhuyễn bắt đầu đỏ hoe, Lộc Minh Sâm bằng ánh mắt cực kỳ chướng mắt: “Tránh ! Đừng lởn vởn mặt em nữa, mau về căn cứ của ! Em cần !”

 

Lộc Minh Sâm bất lực gọi khẽ: “Nhuyễn Nhuyễn …”

 

Tô Nhuyễn vẫn thèm để ý đến . Lộc Minh Sâm bản vẽ thuyền cứu hộ kẹp trong cuốn sổ ghi chép của cô, đột nhiên đổi chủ đề: “Nhuyễn Nhuyễn, chẳng lẽ năm chín tám em định tự tham gia công tác cứu hộ ?”

 

Tô Nhuyễn thoáng sững sờ. Lộc Minh Sâm đợi cô lên tiếng tiếp lời: “Sinh con năm chín bảy, dành một năm tĩnh dưỡng nhờ chăm sóc khi bé hơn một tuổi, đó năm chín tám cùng cứu lũ, ?”

 

Tô Nhuyễn vờ như thấy, cúi đầu chăm chú xem bản kế hoạch của .

 

Lộc Minh Sâm hiểu tâm tư cô, trong lòng đau xót bất đắc dĩ. Thật , vẫn luôn Tô Nhuyễn đang âm thầm chuẩn cho sự kiện năm chín tám.

 

thường xuyên ở nhà, nhưng qua những cuộc trò chuyện phiếm qua điện thoại, vẫn nhận cô ngày càng ít quan tâm đến công ty trang sức, đó theo dõi sát hạng mục nghiên cứu và phát triển áo phao cứu sinh, thuyền cứu hộ và đê đập chống lũ kiểu mới.

 

Lộc Minh Sâm cứ nghĩ cô chỉ cải tiến thiết , mỗi năm dành dụm một chút tiền để cung cấp vật tư tài chính, tạo điều kiện nhất cho . Không ngờ, cô ôm ý nghĩ tự trận.

 

Anh , trong những chuyện lớn, cô vẫn luôn lý trí.

 

“Nhuyễn Nhuyễn.” Lộc Minh Sâm giữ chặt bả vai cô, nhưng Tô Nhuyễn vẫn cúi đầu, phớt lờ .

 

Anh khẽ thở dài, dứt khoát bế bổng cô đặt lên đùi. Tô Nhuyễn giãy giụa thoát xuống, nhưng ôm chặt: “Nhuyễn Nhuyễn! Em , nếu từng trải qua, em đó là việc sức thể đổi .”

 

“Ngay cả những huấn luyện chuyên nghiệp như bọn cũng đối mặt với nguy hiểm cao, huống chi là bình thường như em. Em theo chỉ khiến thêm lo lắng, chẳng giúp gì cả.”

 

Khi đoán , Tô Nhuyễn cũng giấu giếm nữa: “Anh cho rằng em là kẻ ngốc, cái gì cũng hiểu ?”

 

Lộc Minh Sâm thở dài: “ mà thực sự quá nguy hiểm.”

 

“Em sẽ nguy hiểm ?” Tô Nhuyễn gắt lên: “Vậy em nên gì bây giờ? Ngồi yên ở nhà, dán mắt tin tức và xem tivi để đoán mò về sự an nguy của ?”

 

“Lộc Minh Sâm, em cần dạy dỗ! Em sống lâu hơn mấy chục năm, kinh doanh mười mấy năm trời. So với một vô tư cống hiến như , cân nhắc thiệt hơn là bản năng của em!”

 

“Em chỉ cần chuẩn vật tư đầy đủ, ở nhà chờ chiến thắng trở về là phương án tối ưu nhất, nhưng em .”

 

“Chuyện liên quan đến , em cách nào tính toán thiệt hơn !” Tô Nhuyễn đến đây, nước mắt chực trào: “Như cũng là của em ?”

 

Cô lạnh lùng tiếp: “Nếu cho rằng em sai, bây giờ , cần dỗ em nữa. Cả năm tới cần về nhà ngày nào, nếu , em sẽ hứa đến lúc đó tuyệt đối theo.”

 

Khi thốt những lời , má cô vẫn còn vương những giọt lệ nóng hổi.

 

Lộc Minh Sâm cảm động bật : “Em đúng là…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-5332.html.]

Tô Nhuyễn trừng mắt lườm , ý mà dám thêm lời nào thuận tai là cô sẽ đuổi thẳng cổ .

 

Lộc Minh Sâm đưa tay lau vệt nước mắt gương mặt cô: “… Một đóa hồng nhỏ gai.”

 

Tô Nhuyễn: “…”

 

Cuối cùng, Tô Nhuyễn nhịn nữa, phá lên : “Cút !”

 

Lộc Minh Sâm vòng tay lau nước mắt cho cô: “Xin , em nghĩ nhiều đến .”

 

Tô Nhuyễn nghiêng mặt né tránh, vẫn giữ thái độ kháng cự, để ý đến .

 

Lộc Minh Sâm ôm lấy eo cô, nhất quyết xoay cô đối diện với : “Vậy em hứa, đến lúc đó sẽ lời .”

 

Tô Nhuyễn sững sờ, bất ngờ : “Anh cho em ?”

 

Lộc Minh Sâm mỉm cô: “Em đưa một lý do khiến thể phản đối , cho em thì còn thể gì nữa?”

 

Hai má Tô Nhuyễn chợt đỏ bừng. Vừa vì quá xúc động, bây giờ nghĩ , câu của cô quả thực ẩn chứa ý tứ thổ lộ sâu sắc.

 

Lộc Minh Sâm khoanh tay tựa lưng ghế, khẽ thở dài, nhướng mày : “Này, nhớ nhầm thì từng rằng, sẽ sẵn lòng đ.á.n.h đổi thứ mà hề do dự vì cơ mà…”

 

Đây là câu cô từng với hồi mới yêu , ngờ nhớ và đem trêu cô lúc . Tô Nhuyễn hổ đến độ giận dỗi, vươn tay che miệng : “Anh thì chẳng ai bảo câm đấy!”

 

Lộc Minh Sâm bật , hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, nghiêm túc : “Nhuyễn Nhuyễn, nếu em mệnh hệ gì, nhất định sẽ theo em, do dự.”

 

Tô Nhuyễn trừng mắt : “Anh đừng những lời xui xẻo như ! Em kẻ ngốc, tự lao nguy hiểm chứ?”

 

“Em bao giờ chuyện gì liên lụy đến khác ?”

 

Lộc Minh Sâm vẫn vẻ lo lắng, đó bỗng nhiên bế bổng cô lên, : “Vậy thì con cũng đấy chứ! Lúc đó em sẽ khó lòng mà rời , dù em cũng sẽ đành lòng bỏ mặc con ở nhà một quan tâm đúng ?”

 

Tô Nhuyễn vùng vẫy kịch liệt, giận dữ mắng: “Lộc Minh Sâm! Anh coi con cái của chúng là gì hả?!”

 

Lộc Minh Sâm xuống trở , thẳng mắt cô, chậm rãi : “Em thấy , ngay cả việc sinh tiểu Miên Hoa của chúng , em cũng đang đắn đo vì những lý do kiểu đấy.”

 

Tô Nhuyễn sững , khẽ mím chặt môi.

 

Lộc Minh Sâm nhẹ nhàng xoa má cô, dịu dàng : “Nhuyễn Nhuyễn, em khi em con với , hạnh phúc cỡ nào ?”

 

Mèo con Kute

“Không thích trẻ con, mà vì khoảnh khắc đó, rằng em yêu đến độ thể gạt bỏ khúc mắc trong lòng.” Đôi mắt sáng rực như những vì : “Anh cảm thấy như báu vật quý giá nhất đời .”

 

Tô Nhuyễn ngỡ ngàng , Lộc Minh Sâm khẽ tựa trán trán cô: “Nhuyễn Nhuyễn, tiểu Miên Hoa của chúng nên sinh từ tình yêu chân thành và quý giá như thế .”

 

“Chứ vì những tính toán, ràng buộc ai đó bằng những lợi thế…”

 

Tô Nhuyễn nheo mắt, tinh nghịch hỏi: “Vì là tiểu Miên Hoa, Tiểu Bảo Bối thì ?”

 

Lộc Minh Sâm:……

 

Loading...