Một thở quen thuộc phả nhẹ gáy, bao bọc lấy cô. Giọng Lộc Minh Sâm trầm ấm vang lên từ phía đỉnh đầu: “Em định quyên góp sạch sành sanh bộ gia sản đấy ?”
Tô Nhuyễn thả lỏng , dựa hẳn lồng n.g.ự.c , lật trang sổ chi chít chữ: “Lều bạt, t.h.u.ố.c hạ sốt, t.h.u.ố.c sát trùng, nước uống, mì gói... Haizz, nhiêu đây vẫn đủ .”
Lật tới trang tổng dự toán cô ghi, Lộc Minh Sâm khỏi bất ngờ: “Tám triệu tệ cơ ? Thế mà em còn than nghèo ?”
Lộc Minh Sâm thôi thấy xót, khẽ : “Đâu cần dốc sạch như chứ.”
Anh tận mắt chứng kiến mấy năm qua cô lăn lộn vất vả thế nào, vì những đơn hàng mà ăn ngủ yên, chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Mất cả mấy tháng trời mới kiếm một khoản, mà giờ cô dễ dàng vung như .
Tô Nhuyễn ngẩng đầu , mỉm rạng rỡ: “Vì Đại Bảo Bối của em, khoản đáng là bao.”
Lộc Minh Sâm kiềm , cúi xuống hôn chụt lên môi cô: “Mấy nhà máy của em còn duy trì hoạt động, cần vốn xoay vòng chứ. Hay em định sang năm sẽ đóng cửa hết?”
Nghe Tô Nhuyễn trò chuyện về kinh doanh mấy năm nay, cũng ít nhiều nắm vài vấn đề cốt lõi.
Tô Nhuyễn liếc xéo một cái: “Chẳng lẽ quên ? Còn cái gọi là vay vốn đó chứ?”
Cô lật tới một trang sổ nào đó: “Đánh giá sơ bộ ba nhà máy của em, tổng cộng thể vay hơn mười triệu tệ.”
Lộc Minh Sâm trợn tròn mắt: “Em còn định vay tiền để quyên góp ?”
Tô Nhuyễn lườm một cái đầy khinh bỉ: “Em loại tự lượng sức như chứ?” Cô còn nghịch ngợm nhéo cằm Lộc Minh Sâm: “Sang năm, Đại Bảo Bối của em vẫn còn sống đó nha.”
Lộc Minh Sâm xoa đầu cô, dỗ dành: “Biết là . Cứ trong khả năng của , chúng dốc hết sức, còn cứ thuận theo ý trời, đừng vay mượn.”
Tô Nhuyễn tủm tỉm: “Yên tâm , năm nay lãi suất ngân hàng giảm . Chưa chắc em vay nhiều đến thế , nhưng cần thì khoản vay đó cũng đủ để duy trì vận hành nhà máy. Em kẻ vô lo vô nghĩ đến chứ.”
Lộc Minh Sâm xoa đầu cô, trong lòng thầm cảm thán. Anh từng gặp ai sẵn lòng dốc bộ gia sản tích cóp mấy năm trời để công tác cứu trợ. Dù phần lớn nguyên nhân là vì , nhưng cô thực sự cố gắng hết . Chỉ riêng phần chân tình thôi, dù thế nào cũng sẽ trở về bên cô.
Những ngày tháng bận rộn cứ thế trôi vội vã. Loáng cái đến năm chín mươi tám.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-5352.html.]
Y tá Mễ vung ô đuổi theo thằng nhóc Ba Cân trong sân. Cậu bé năm tuổi nghịch ngợm hết phần thiên hạ. Chỉ cần y tá Mễ sơ sẩy một chút, thằng bé khoác vội bộ đồ mưa của , lao sân thỏa sức nghịch nước. Cả nó trơn như con cá chạch, y tá Mễ chẳng tài nào tóm , chỉ tiếng giòn tan vang vọng khắp sân vườn.
Tô Nhuyễn bậc thềm, nhóc lanh lợi, đáng yêu mà bao nỗi sầu lo trong lòng cũng vơi ít nhiều.
Y tá Mễ đau đầu xoa trán: “Năm nay mưa mãi thôi, chẳng bao giờ mới tạnh đây? Mỗi ngày giặt đồ cho nó ba bận vẫn xuể... Lục Ba Cân! Con yên đó cho ! Coi chừng cốc đầu đấy!”
Lục Ba Cân những chịu dừng mà còn chạy nhảy càng lúc càng hăng, cả con hẻm nhỏ tràn ngập tiếng non nớt, sảng khoái của bé. Cô giáo Hàn và bà Trương, vốn đang nhàn rỗi trong sân, cũng bật nghiêng ngả khi thấy y tá Mễ chật vật đuổi bắt Tiểu Ba Cân, trông hệt như xem một vở hài kịch.
Mèo con Kute
Cho đến khi tiếng động cơ ô tô vọng tới, mới đồng loạt ngoảnh đầu theo. Y tá Mễ như vớ cứu tinh, vội vàng kêu lên: “Lục Thần Minh! Mau tới quản con trai !”
Lục Thần Minh bước xuống xe, gương mặt tuấn thường ngày luôn nuông chiều con trai, giờ đây cũng mất hết kiên nhẫn. Anh túm lấy đai quần xách bé lên, thẳng tay mang về nhà.
Trên mặt của Đoàn trưởng Dư, Đoàn trưởng Trương và Lộc Minh Sâm đều hiện lên vẻ đăm chiêu, nặng trĩu.
Khoảnh khắc đối mặt với ánh mắt Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn , cuối cùng cũng đến lúc .
“Bắt đầu điều động vật tư, sáng mai xuất phát.” Lộc Minh Sâm nghiêm túc Tô Nhuyễn: “Anh sẽ . Khi em khởi hành, hãy gọi điện thoại cho , thường xuyên cập nhật tình hình lúc nơi.”
“Yên tâm, em hứa sẽ đến nơi nguy hiểm. Đến lúc đó, em sẽ theo xe cứu trợ của quân đội, đừng lo cho em mà hãy chuyên tâm cứu viện.” Dù , Tô Nhuyễn vẫn kìm những giọt nước mắt lăn dài. Rõ ràng cô chuẩn tinh thần từ , nhưng khi thời khắc thực sự đến, cảm xúc sợ hãi, lo lắng đều dâng trào.
Cô ôm chặt Lộc Minh Sâm: “Lộc Minh Sâm, sẽ trở về, đúng ?”
Lộc Minh Sâm cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt nóng hổi má cô: “Sẽ chứ. Anh nhất định sẽ trở về.”
Đêm đó, hai họ triền miên cuồng nhiệt, dốc hết sức để xua nỗi bất an và sợ hãi đang ngự trị trong lòng.
Cuối cùng, khi ý thức dần trở nên mơ hồ, Tô Nhuyễn bám chặt lấy Lộc Minh Sâm, thở hổn hển: “Không con cũng chẳng … Đến lúc đó, cùng lắm thì c.h.ế.t cùng !”
Lộc Minh Sâm giữ chặt cô giường, cúi đầu hung hăng c.ắ.n vai cô một miếng: “C.h.ế.t chóc gì chứ? Đừng hòng bỏ Tiểu Miên Hoa của !”