Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 536:1)
Cập nhật lúc: 2025-10-11 14:09:35
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mưa rơi suốt một đêm. Sáu giờ sáng, bộ đội tập kết.
Những quân tẩu kinh nghiệm và nhạy bén sớm nhận nhiệm vụ tiềm ẩn nhiều nguy hiểm. Khi tiếng còi tập hợp vang lên, đèn trong từng căn nhà nhỏ trong hẻm đều bật sáng, nhà nào cũng vội vã tận cửa tiễn đưa .
Tô Nhuyễn cũng Lộc Minh Sâm, đó, lúc cô vô cùng bình tĩnh: “Chú ý an . Mấy ngày nữa, em sẽ qua đó.”
Lộc Minh Sâm ôm chặt lấy cô: “Em cũng .”
Sau một tiếng “Tạm biệt!” vang lảnh lót, tất cả quân nhân đều thẳng, đồng loạt giơ tay chào , đó nhanh chóng xoay , biến mất trong màn mưa giăng.
Những ở đều lo lắng sốt ruột. Y tá Mễ khẽ : “Hy vọng đê đừng vỡ.”
Cô giáo Hàn thở dài. Bọn họ đều hiểu rằng điều đó là thể tránh khỏi. Mặc dù trận lũ lớn chính thức kéo đến, nhưng việc huy động nhiều đến thế, tất nhiên những cảnh báo từ , nguy cơ vỡ đê, lũ lớn là cực kỳ cao.
Chỉ là hiện giờ thông tin còn truyền chậm. Những như Tô Nhuyễn thì cũng đỡ, vì là nhà quân nhân, họ nắm bắt tin tức nhanh chóng hơn một chút. Còn dân chúng bình thường thì chỉ thể theo dõi tin tức qua tivi, báo đài mới chuyện gì đang xảy .
Quả nhiên, hai ngày , tin tức về trận lũ lớn ở hạ lưu sông Trường Giang bắt đầu lan nhanh: “… Trận lũ lụt nghiêm trọng nhất trong vòng trăm năm qua… Hiện tại, khu vực hồ Động Đình và hồ Bà Dương vẫn đang mưa to như cũ, lượng mưa… Giải phóng quân từ khắp nơi đổ về vùng thiên tai, bắt đầu chiến đấu với lũ lớn…”
Đi đến cũng bắt gặp hình ảnh dòng nước lũ mênh m.ô.n.g đục ngàu, vô bờ bến; những chiến sĩ dầm trong dòng nước; và đám đông đang xôn xao bàn tán về t.h.ả.m họa.
Tô Nhuyễn cũng chần chừ, lập tức bắt tay hành động. Việc vật tư, cô thể chuẩn , dù cô cũng chỉ là chủ một công ty trang sức và nghiên cứu thiết cứu hộ. Nếu mua bất kỳ loại vật tư cứu tế nào với lượng lớn, chắc chắn sẽ trông bất thường.
Hơn nữa, hành động lúc , cô còn thể tận dụng "đòn bẩy cảm xúc" để ép giá một chút. Số tiền hạn, đương nhiên cô hy vọng mua càng nhiều vật tư càng .
Còn những công tác chuẩn khác, cô lên kế hoạch từ lâu .
Trong phòng họp của công ty, Tô Nhuyễn triệu tập đội ngũ chủ chốt. Không dài dòng, cô đưa thẳng danh sách vật tư cho Đinh Lâu, Diệp Minh và quản lý Điền: “Ba phụ trách mua sắm theo danh sách . Dự toán ghi rõ phía . Việc cực kỳ quan trọng, phiền . Tiền ở chỗ kế toán, ba cứ trực tiếp nhận là .”
“Đinh Lâu, mắt t.h.u.ố.c men và lều bạt chắc chắn đang thiếu thốn nhất. Phiền chuẩn một phần, chúng sẽ vận chuyển ngay.”
Nói , cô sang hai còn : “Tuy đồ ăn và nước uống cấp bách bằng, nhưng cứ mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu. Tiếp theo chúng sẽ chuẩn dần, bởi đây thể sẽ là một cuộc chiến dài .”
“Xưởng trưởng Lý, lấy bộ áo phao cứu hộ trong kho của chúng . Từ giờ trở , lương công nhân sẽ gấp đôi. Ngoài các đơn hàng , tất cả sản phẩm sẽ vận chuyển cùng các vật tư khác đến vùng thiên tai.”
“Chị Xuân Phân, Tiểu Thảo, sẽ vắng mặt một thời gian. Việc ở nhà máy giao cho hai chị nhé.”
“Được , thời gian eo hẹp, vất vả . Giải tán!”
Quản lý Điền và Diệp Minh danh sách, miệng há ngậm , gì. Đinh Lâu thì gương mặt trầm tư, chỉ đơn giản : “Đi thôi!”
Vừa cửa, Diệp Minh tò mò hỏi: “Nhiều đồ đến thế, tốn cả hàng triệu tệ chứ? Cô chủ lấy tiền ở ?”
Mèo con Kute
Đinh Lâu thở dài thườn thượt: “Toàn bộ là tiền cô tự kiếm .”
Quản lý Điền há hốc miệng, vẻ mặt giấu nổi sự kinh ngạc: “Số tiền lớn như … Cô định quyên góp hết cho vùng thiên tai ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-5361.html.]
Đinh Lâu trầm giọng đáp: “Đó là phong cách của cô . Cô vẫn luôn như .”
“Cho nên, chúng nhất định việc . Thêm một phần vật tư, thể cứu thêm một sinh mạng.”
Diệp Minh và quản lý Điền , gương mặt nghiêm nghị: “Rõ!”
Khi những cánh tay đắc lực thu gom vật tư, Tô Nhuyễn lúc mới liên hệ với chị Hà qua điện thoại.
“… Em quyên góp một hàng hóa thiết yếu tới vùng thiên tai. Chị giới thiệu cho em một đoàn xe đáng tin cậy nhé. Chuyến lẽ sẽ gian nan, cố gắng tìm tài xế cứng tay.”
Chị Hà đáp: “Chị cũng xem tin tức . Có bên em nhiều thông tin hơn ? Tình hình nghiêm trọng lắm ?”
Tô Nhuyễn trầm mặc một lát, mới chậm rãi : “Hầu hết quân nhân trong quân khu đều điều động bộ, nghiêm trọng.”
Chị Hà thở dài: “Được thôi. Em cần bao nhiêu xe? Định chở gì?”
“Ít nhất ba mươi chiếc.”
Chị Hà tròn mắt kinh ngạc: “Cái gì? Ba mươi chiếc á?”
Tô Nhuyễn khẳng định: “Ít nhất ba mươi chiếc. Năm mươi chiếc cũng phiền .”
Chị Hà nhất thời ngớ , mãi một lúc lâu mới tìm giọng : “Đáng lẽ chị nghĩ sớm hơn mới . Ba năm chiếc thì cần gì tìm đến chị chứ.”
Tô Nhuyễn khẽ: “ . Chuyện lớn thế tất nhiên tìm đáng tin cậy như chị Hà .”
Cô thông báo danh sách sơ bộ cho đối phương, cuối cùng thêm: “Nhiều đồ thế , e là nhất thời gom đủ. Vài xe sẽ cùng đoàn xe cứu trợ của quân đội, còn sẽ sắp xếp dần .”
Đột nhiên, chị Hà trầm giọng hỏi: “Nhóc con, tất cả những thứ đó đều do em bỏ tiền túi ?”
Tô Nhuyễn thở dài một : “Chị Hà ơi, Đoàn trưởng Lộc nhà em đang liều mạng ở tuyến đầu đấy. Chỉ cần thể giúp một chút, tiền đó của em chẳng đáng là bao.”
Cô thêm nhiều lời, vấn đề chính: “Tóm , bên em sẽ sắp xếp qua việc với chị. Về phía tài xế, em thể trả gấp đôi…”
“Nói chuyện tiền nong gì chứ!”
Chị Hà giận mặt: “Chồng em đang dốc sức cống hiến, em còn bỏ nhiều tiền như . Chị đây, Trương Thải Hà , thể thiếu thốn chút tiền xe đó của em !”
“Vậy em cần khi nào?” Chị Hà khẳng khái , giọng điệu kiên quyết: “Yên tâm, chuyện xe cộ cứ giao cho chị lo. Em bao nhiêu, chị sẽ tìm đủ cho em bấy nhiêu!”
Tô Nhuyễn cảm động thực sự: “Em cảm ơn chị.”