Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 537:2)

Cập nhật lúc: 2025-10-11 14:09:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sắp xếp xong xuôi việc, Tô Nhuyễn đắn đo một lát, vẫn nhấc máy gọi cho Lý Nhược Lan.

 

“Mẹ, con định đến khu vực thiên tai một chuyến.”

 

Quả nhiên, Lý Nhược Lan phản đối gay gắt: “Con đừng tò mò mà đến đó gì! Nơi đó nguy hiểm lắm, lũ lụt hề giống như những gì chiếu tivi . Con đến đó, ngoài lo lắng , con còn giúp ích gì chứ?”

 

“Con với Minh Sâm .” Tô Nhuyễn trấn an: “Mẹ yên tâm, con sẽ đến nơi nguy hiểm. Con chỉ ở hậu phương thôi, thời điểm các chiến sĩ thể nào ăn uống nghỉ ngơi tử tế . Việc khác con , nhưng nấu cơm cho họ, hỗ trợ chăm sóc bệnh cùng những việc lặt vặt thì vẫn ạ.”

 

“Những nơi đó chắc chắn an .”

 

Tô Nhuyễn đang định tiếp tục thuyết phục , thì bà thở dài hỏi: “Con định khi nào xuất phát?”

 

Sau một thoáng ngạc nhiên, Tô Nhuyễn bật : “Cảm ơn ! Mẹ đúng là hiểu chuyện và thấu đáo nhất!”

 

“Mẹ ngăn cản lắm chứ!” Lý Nhược Lan giận dỗi : “ may cô con gái ngang bướng như con. Chuyện con quyết định bao giờ đổi ? Chỉ cần con chịu với một tiếng thôi là mừng lắm .”

 

Tô Nhuyễn nhỏ giọng đáp: “Hai ngày nữa con sẽ xuất phát, đồ đạc cũng chuẩn đầy đủ hết . Mẹ đừng lo lắng, con nhất định sẽ an trở về.”

 

Lý Nhược Lan mắng yêu: “Mẹ lo thì gì? Chẳng con thì vẫn cứ đấy ?” Nói đến câu cuối cùng, giọng bà vẫn nghẹn .

 

Thấy Tô Nhuyễn áy náy, Lý Nhược Lan đổi giọng, cảnh cáo: “Dù thế nào nữa, cũng đến nơi nguy hiểm. Phải an trở về, ?”

 

“Đừng để lo lắng, bà ngoại con hơn tám mươi , nếu con xảy chuyện gì …”

 

“Sẽ mà.” Tô Nhuyễn vẻ thản nhiên, : “Con là bất hiếu như ? Con còn về sinh cháu ngoại cho chứ!”

 

Cúp điện thoại, Tô Nhuyễn thời gian để suy nghĩ nhiều, bận rộn tối mặt tối mũi, lập tức tìm Chính ủy Vương. Hiện giờ quân đội cũng đang gấp rút chuẩn vật tư cứu viện.

 

Nghe thấy cô quyên góp vật tư cho khu vực thiên tai, Chính ủy Vương : “Mang đồ đến đây, chúng sẽ điều động hai xe.”

 

Tô Nhuyễn : “Cháu tìm xe ạ, họ cùng xe quân đội cho an và nhanh hơn một chút.”

 

“Không cần cháu tự tìm xe…” Chính ủy Vương danh sách Tô Nhuyễn đưa qua, ngẩn .

 

Mèo con Kute

Vốn dĩ ông định họ thể điều động thêm vài chiếc xe nữa, nhưng khi thấy danh sách Tô Nhuyễn đưa, ông lập tức im bặt.

 

Đột nhiên ông thẳng , nghiêm chào Tô Nhuyễn một cách trang trọng: “Đồng chí Tô Nhuyễn, mặt nhân dân và các chiến sĩ ở vùng thiên tai, xin cảm ơn đồng chí!”

 

Tô Nhuyễn đáp lễ: “Cháu cũng đại diện cho nhân dân cảm tạ , cảm tạ Quân Giải phóng!”

 

Sau đó, Chính ủy Vương dẫn Tô Nhuyễn đến phòng điều hành để sắp xếp lịch trình.

 

Cứ như , hai ngày bận rộn tối mặt tối mũi, họ tập hợp bảy xe tải chở vật tư. Tô Nhuyễn xoa xoa cái eo nhức mỏi, định đêm nay sẽ nghỉ ngơi thật kỹ, sáng mai sẽ xuất phát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-5372.html.]

 

Vừa về đến nhà, điện thoại của Tô Nhuyễn reo vang. Cô cứ ngỡ Lộc Minh Sâm gọi đến, vội vã bắt máy, nào ngờ đầu dây bên là giọng Ngôn Thiếu Dục: “Ra đón bọn .”

 

Tô Nhuyễn sững sờ: “Các đang ở ?”

 

Ngôn Thiếu Dục đáp: “Ngoài cổng gác khu tập thể quân đội .”

 

Tô Nhuyễn vội vàng đặt điện thoại xuống, chạy như bay ngoài. Từ xa, cô thấy một chiếc Santana màu đen quen thuộc đang đỗ cổng – đúng là chiếc xe Ngôn Thiếu Dục mua ngày cưới của .

 

Ngôn Thiếu Dục hạ kính xe xuống, than thở: “Chỗ em khó tìm thật đấy.”

 

Tô Nhuyễn vẫn còn ngỡ ngàng: “Sao các tới đây?”

 

“Nhuyễn Nhuyễn.”

 

“.”

 

“Chị Nhuyễn.”

 

Từ trong xe, những gương mặt quen thuộc lượt nhô chào cô. Không chỉ Ngôn Thiếu Thời, mà còn họ Lý Thịnh Vượng của cả, và em họ Lý Hưng Vĩ của ba.

 

Ngôn Thiếu Dục giải thích: “Mẹ yên tâm để em một . Không em bảo bên đó thiếu , bọn khỏe mạnh thế cũng thể qua đó giúp một tay.”

 

Một dòng nước ấm áp, ngọt ngào chẳng ngăn , cuộn trào trong lòng Tô Nhuyễn. Hốc mắt cô chợt đỏ hoe. Cô hiểu, Lý Nhược Lan thể khuyên nổi cô, nên mới để họ đến đây bảo vệ cô.

 

thêm lời nào nữa. Giờ phút , một câu “Cảm ơn” vẻ quá hời hợt và đủ sức nặng. may mắn , cô còn cả đời để ở bên và đền đáp những .

 

Sáng sớm hôm , những hạt mưa vẫn tí tách rơi ngừng. Trước cổng quân khu, từng chiếc xe tải quân đội màu xanh lục nối đuôi lao ngoài. Ngay đó là bảy chiếc xe tải màu lam kịp thời theo sát, những tiếng chào cao vút vang lên giữa gian ẩm ướt…

 

Hai bên đường, các quân nhân khoác áo mưa vẫy tay chào. Dù vì công tác cứu nạn mà lượng trong quân khu giảm nhiều, nhưng những trong xe vẫn cảm thấy một sự chấn động mạnh mẽ trong lòng.

 

Đoàn xe tải bóp còi đáp , chiếc Santana của Ngôn Thiếu Dục cuối cùng. Chị Hà, đến tiễn, chạy đến gần cửa xe vọng : “Tô Nhuyễn, chuyện bên em đừng bận tâm. Có bất cứ yêu cầu gì cứ gọi điện cho chị, ? Những cái khác chị , nhưng ba trăm triệu trong vòng ba năm thì vẫn lo cho em.”

 

Đây là quãng thời gian Tô Nhuyễn cảm thấy hốc mắt đỏ lên nhiều nhất, luôn nhịn mà rơi lệ: “Em cảm ơn chị, chị Hà.”

 

“Đừng khách sáo, đừng cảm ơn chị! Lúc thể góp sức, chúng đều nên góp sức!”

 

Nhìn theo đoàn xe khuất dần, chị Hà lập tức sang với thư ký: “Gọi điện hẹn với ngân hàng, rút ba trăm triệu.”

 

Thư ký chần chừ hỏi : “Không một trăm triệu ạ?”

 

Chị Hà kiên định đáp: “Ba trăm triệu.” Giọng chị pha chút hối hận: “Đám mặt trắng bán rẻ tiếng trong câu lạc bộ đêm còn cho mấy chục triệu, nào lý do gì mà keo kiệt với những tiếc mạng sống để bảo vệ chúng . Trước đây cũng từng cho bọn họ bảy tám mươi triệu nhỉ? là lãng phí thật, thà để các chiến sĩ ăn một bữa ngon, còn hơn ném cho bọn họ.”

 

Loading...