Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 538:3)
Cập nhật lúc: 2025-10-11 14:09:37
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Nhuyễn hề về quyết định bổ sung vật tư của chị Hà. Giữa đường , đoàn xe còn gặp thêm hai chiếc xe buýt màu trắng, là xe chở nhân viên y tế của bệnh viện quân khu.
Ban đầu Ngôn Thiếu Dục còn cảm thán: “Xem tivi chỉ thấy họ vất vả thôi, nhưng khi thực sự rơi cảnh mới thấu hiểu họ vĩ đại đến nhường nào.”
, chỉ hai ngày , khi tới gần khu thiên tai, họ mới bàng hoàng nhận , dù trực tiếp trải qua cảnh , cũng cách nào diễn tả trọn vẹn sự vĩ đại của những con .
Càng tiến sâu vùng thiên tai, trời mưa càng tầm tã. Dọc đường, đoàn xe tách , mỗi chiếc về một cứ điểm khác . Nhóm của Tô Nhuyễn phân công đến khu vực gần nhất.
Từ xa, họ thấy một đám đang gục đầu con đường lầy lội. Rất nhiều dân địa phương đang lặng lẽ cầm ô mưa to, kiên nhẫn che chắn cho họ.
Những đoàn xe giật nảy . Lý Hưng Vĩ kinh hãi thốt lên: “Đã nhiều hy sinh đến ?”
Ngay lập tức, một đồng hương phía điên cuồng xua tay về phía họ, hiệu im lặng.
Đoàn xe dừng . Một bà cụ già chặn đường, khẽ với đoàn : “Đừng ồn, cứ để họ ngủ thêm một lát. Mấy đứa nhỏ khiêng bao cát ròng rã ba ngày ba đêm .”
Những trong đoàn xe trầm mặc các chiến sĩ đang la liệt đất. Ít nhất cả trăm , khắp dính đầy đất đỏ. Có thậm chí còn ngậm thức ăn dở trong miệng. Dù nền đất lạnh như băng phủ đầy bùn, mưa vẫn tầm tã trút xuống từ trời, họ vẫn ngủ say như c.h.ế.t, bất chấp giá rét và bù đất.
Tô Nhuyễn liếc tài xế xe tải chở lều. Hiểu ý, lập tức mở thùng xe. Nghe lều trại, bà con vui mừng khôn xiết, đồng lòng xúm dựng lên hơn chục chiếc. Một phụ nữ trung niên, nét mặt rạng rỡ hẳn lên, thốt: “Ít cũng chỗ để băng bó, bôi t.h.u.ố.c cho các cháu .”
Chị chỉ tay về phía trạm y tế dã chiến cách đó xa: “Bây giờ chỉ lo cho những ca nặng thôi, còn mấy thương nhẹ thì chịu. Cứ thế chắc sẽ sinh bệnh hết mất.”
Tô Nhuyễn nhanh tay bê hai thùng gừng tươi xuống: “Nấu chút canh gừng nóng hổi cho , xua cái lạnh .”
Bà cụ nãy nhắc giữ im lặng, giờ bật rạng rỡ: “Các cháu bụng thật đấy! Cô bé nghĩ chu đáo quá, đúng lúc gừng chỗ chúng cũng hết sạch .”
Ngôn Thiếu Dục, Lý Thịnh Vượng và Lý Hưng Vĩ nhanh chóng tới giúp dỡ hàng, còn Tô Nhuyễn sải bước thẳng tới trạm y tế. Đây là một ngôi trường học, tạm thời trưng dụng nơi trú ngụ. Phòng y tế cũng biến đổi từ một phòng học. Bên ngoài sân thể dục, vô lều trại dựng lên.
Một cô y tá hớt hải chạy từ trong lều, giọng gấp gáp: “Có băng gạc ? Ai còn chút băng gạc nào ?”
“Chỗ đủ dùng!”
Tiếng cô y tá dứt, một giọng khàn khàn, chói tai từ loa phóng thanh vang lên, át cả tiếng mưa: “Bốn mươi tám tiếng nữa, đỉnh lũ tiếp theo sẽ ập đến! Cát đá đủ, tiểu đội 314 lấy cát, những còn chuẩn đắp đê!”
Chỉ trong nháy mắt, tất cả những lính đang đất đang băng bó trong lều đều bật dậy, vội vã chạy ngoài.
Cô y tá vội túm chặt một : “Anh băng bó xong mà! Miệng vết thương của sâu lắm, đợi một chút, tìm băng gạc ngay đây!”
“Không kịp nữa ! Lát nữa về băng .” Người lính gạt tay cô y tá , chạy thẳng , chẳng ngoảnh đầu .
Cô y tá trẻ sang một đàn chị lớn tuổi hơn, đột nhiên òa : “Sao tay cháu chậm chạp thế ? Nếu cháu nhanh hơn chút nữa thì , miệng vết thương của các sẽ chuyển biến mất…”
Đôi mắt y tá lớn tuổi cũng đỏ hoe, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, dặn dò: “Đừng , tiết kiệm sức lực . Những thể cử động ở bên trong, chúng chăm sóc thật .”
Ngay đó, một vị bác sĩ khác hớt hải chạy từ lều: “Không đủ t.h.u.ố.c , giờ đây? Tiểu Tôn tìm t.h.u.ố.c mà vẫn về ?”
“Lúc thì chỗ nào mà chẳng thiếu thuốc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-5383.html.]
“Có đội ngũ y tế chi viện từ thủ đô đến!” Một tiếng reo hưng phấn vang lên.
Lập tức, ít bác sĩ và y tá từ các lều trại và phòng học ùa , mặt hiện rõ vẻ mừng rỡ: “Tuyệt vời quá ! Họ mang t.h.u.ố.c đến chứ?”
Khi đội ngũ y tế đến gần hơn, Tô Nhuyễn chợt trông thấy Mễ Duyệt.
Mễ Duyệt tròn mắt ngạc nhiên: “Tô Nhuyễn! Sao ở đây?”
Mèo con Kute
Tô Nhuyễn mỉm cô bạn: “Vậy còn , đến đây gì?”
Mễ Duyệt bật , bước tới ôm chầm lấy cô: “Cố gắng cùng nhé!”
Người phụ trách đội ngũ y tế ở phía bên vọng : “Chúng mang theo một ít d.ư.ợ.c phẩm, nhưng quả thực nơi nào cũng thiếu thốn. Chỉ thể tạm thời cầm cự một thời gian, bên thủ đô đang tìm cách chi viện thêm.”
Cuối cùng, Tô Nhuyễn cũng tìm cơ hội lên tiếng: “ mang theo.”
“Có t.h.u.ố.c cảm, t.h.u.ố.c hạ sốt và băng gạc.” Cô chỉ tay về phía chiếc xe tải ở đằng xa: “Có tới nửa xe lận. Cứ dùng tạm , sẽ còn đợt khác chuyển tới.”
“Thật ?!”
Từng đôi mắt đỏ hoe ngước cô, đầy ắp sự mong chờ. Mễ Duyệt cũng ôm chặt lấy Tô Nhuyễn, reo lên: “A a a, Tô Nhuyễn, yêu cô c.h.ế.t !”
Đội ngũ y tế đều thuộc bệnh viện quân khu, là những Tô Nhuyễn quen . Chị Đan : “Được theo nhà giàu sướng thật, cứ yên tâm .”
Mấy cô y tá trẻ tuổi hơn thì mừng đến rơi nước mắt, còn các bác sĩ, sốt ruột chờ nổi mà chạy về phía xe tải.
Bên , dân cũng đang tận dụng thứ để đưa bánh màn thầu hoặc bánh bột ngô cho các chiến sĩ đang tập hợp.
Một bà cụ rưng rưng : “Mấy đứa ăn miếng cơm chứ, dù chỉ uống chút canh cũng , nếu mà chịu nổi.”
hiển nhiên họ còn đủ thời gian nữa . Tất cả đều nhanh chóng lên xe, biến mất về phía đê điều…
Người dân lo lắng sốt ruột: “Vốn bọn họ ngủ thêm một lát, nhưng bây giờ thì , cơm cũng ăn miếng nào…”
Tất cả những mới tới đều nghẹn lời gì.
Dù từng xem ít cảnh quân đội cứu nạn internet phát triển mạnh mẽ ở đời , nhưng khi thật sự tại hiện trường, Tô Nhuyễn mới nhận thể nào dùng lời để hình dung cảm giác chấn động .
Thấy tài xế Nhậm dẫn đầu đoàn xe đến, Tô Nhuyễn : “Lần cảm ơn các nhiều.”
“Đợi chuyển xong vật tư, các nghỉ ngơi một lát, ngày mai hãy về, chuyến vất vả .”
Anh Nhậm đáp: “ họ chở cát, lấy cát ở chỗ nào ?”
Tô Nhuyễn đang ngỡ ngàng thì tài xế cùng Nhậm lên tiếng: “ , chúng lái xe ba ngày mới tới đây, cứ thế về thì phí quá.”
“Đội chúng cũng bảy chiếc xe lận, chỉ giúp sức chút thôi, ít nhất cũng đủ thời gian cho các ăn miếng cơm.”