Mưa càng rơi càng lớn. Dù nửa đêm vẫn nhiều đưa tới khu lánh nạn. Lúc , Tô Nhuyễn còn thấy cả Lý Hưng Vĩ và Lý Thịnh Vượng.
Từ khi họ và Ngôn Thiếu Dục hỗ trợ chuyển vật tư xong, cả hai còn thấy nữa, hóa là đang giúp đỡ khiêng thương và bệnh.
Lý Thịnh Vượng dìu một đàn ông nước ngoài tóc vàng mắt xanh trong, thấy Tô Nhuyễn, vội vàng : “Nhuyễn Nhuyễn, mau đây xem gì ! Anh sốt ruột lắm, mà tụi em chẳng ai hiểu .”
Tô Nhuyễn kinh ngạc vị khách đến: “Bratt?!”
Bratt thấy Tô Nhuyễn cũng vô cùng kích động: “Ms. Tô!”
Tô Nhuyễn Bratt ở Hoa Quốc. Sau khi dự án hợp tác giữa hai bên thành, Bratt xin định cư tại đây, nhưng cô ngờ gặp trong cảnh .
Sau khi hai trao đổi một lúc, Tô Nhuyễn mới , hóa nửa tháng Bratt cùng trợ lý Jack đến đây khảo sát, nhưng may trận lũ bất ngờ cô lập. Do khảo sát nhà máy ở một vị trí khá hẻo lánh, và nhóm công nhân mắc kẹt nóc nhà suốt năm sáu ngày trời mới giải cứu. Còn Jack thì cử đến một vùng xa xôi hơn, điều đáng là khu vực đó dân cư thưa thớt, đến giờ vẫn bặt vô âm tín.
“ sẵn sàng chi tiền để nhờ họ tìm giúp .” Bratt .
Tô Nhuyễn hỏi địa chỉ. Một nạn nhân dìu tới gần đó, thấy địa chỉ, lập tức xen : “Giải phóng quân đến khu vực đó .”
Tô Nhuyễn phiên dịch cho Bratt , nhưng khỏi hoài nghi: “Bên đó ít mà.”
Nạn nhân khó hiểu: “Ít thì chứ? Chẳng vẫn ? Yên tâm , chỉ cần còn sống, thế nào Giải phóng quân cũng sẽ tìm .”
Bratt vẫn giữ thái độ ngờ vực. Ở quốc gia của , bất kỳ cuộc cứu viện nào đều đ.á.n.h giá kỹ lưỡng, chỉ khi xứng đáng mới cứu, còn thì sẽ bỏ mặc, đây là chính sách thông thường của giới lãnh đạo cấp cao.
nhanh, một cú sốc lớn. Hình như Hoa Quốc giống các nước phương Tây.
Mưa càng lúc càng nặng hạt. Khi trời hửng sáng, một đám cuối cùng từ tiền tuyến trở về. Tô Nhuyễn trông thấy Hứa Văn.
Sau khi nghiệp đại học, vị đàn chị khoa báo chí toại nguyện đến việc ở tòa soạn báo nhà nước. Tính đến nay công tác ba năm, Tô Nhuyễn thầm nghĩ, gặp cô ở đây cũng gì lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-5405.html.]
Lúc , Hứa Văn dính đầy bùn đất, cô ôm chặt chiếc máy ảnh lòng, đôi mắt đỏ hoe như nhiều. Vừa cửa, cô vội : “Có cái bàn nào ? cần bài phóng sự ngay lập tức.”
Lúc Hứa Văn mới thấy Tô Nhuyễn, cô một cái với cô, nhưng nước mắt ngừng rơi xuống. Trong thiên tai khủng khiếp như , đưa tin trực diện nơi tuyến đầu, cô khỏi bàng hoàng, bình tĩnh .
Sau đó, Tô Nhuyễn vị đàn chị mà trong ấn tượng của cô luôn lý trí đến mức vẻ lạnh lùng, nay gạt lệ bản thảo. Rồi cô vội vàng lái xe đến tòa soạn báo gần đó để gửi tin về trụ sở chính.
Đến giữa trưa, đều yên, lòng đầy sốt ruột về phía đê đập. Rất nhanh, một tiếng ầm ì nặng nề mơ hồ vọng . Một già kinh nghiệm kêu lên: “Đỉnh lũ, đỉnh lũ tới !”
Mèo con Kute
Tô Nhuyễn mím chặt môi. Y tá Mễ cạnh, ôm chặt cánh tay cô: “Sẽ . Tuy rằng ngày thường ông chồng ngốc nhà tính tình lề mề, nhưng vẫn lợi hại, nhất định sẽ chuyện gì .”
Thực chất là cô đang tự an ủi nhiều hơn là an ủi Tô Nhuyễn.
Bratt cũng căng thẳng tới gần. Tô Nhuyễn trấn an : “Địa thế nơi chúng đang cao, nước lũ sẽ tràn tới , cần lo lắng.”
Bratt hỏi: “Sao thấy ai bảo vệ cô? Cô s.ú.n.g ? Chẳng họ sẽ ưu tiên đưa cô rời ?”
Tô Nhuyễn ngơ vài giây, mới vỡ lẽ Bratt gì. Ở phương Tây, khi t.h.ả.m họa ập đến, đa dân đều ưu tiên tự cứu . Việc tập trung đám đông đôi khi còn dẫn đến bạo loạn và cướp bóc. Chính vì lẽ đó, trong các hoạt động cứu trợ ở phương Tây, đa phần quân nhân đều trang súng.
Thảo nào từ hôm qua đến giờ, Bratt cứ bám riết lấy cô. Tô Nhuyễn cứ nghĩ là vì cô là quen duy nhất của ở đây, hóa nghĩ cô "ô dù" đặc biệt, lẽ sẽ ưu tiên đưa .
Tô Nhuyễn dở dở : “ sẽ cả.”
“Nếu rời , hãy đợi khi đợt lũ rút, sẽ tài xế đến đón ngoài.”
Bratt vẫn thể tin nổi: “Sao cô ? lương thực còn nhiều, đám binh lính rút về đều ăn uống đầy đủ.”
Tô Nhuyễn thẳng mắt , giọng điệu kiên định: “Bratt, nơi an , và đồ ăn sẽ đưa đến đầy đủ.”
“Một phương gặp nạn, tám phương chung sức. Đây là lời dạy cổ xưa của đất nước chúng , bao giờ chỉ là lời suông. Hiện tại, kẻ thù chung của chúng chính là trận đại hồng thủy , và nhân dân cả nước luôn là hậu phương vững chắc cho chúng .”