Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 541:6)
Cập nhật lúc: 2025-10-11 14:09:40
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bratt vẫn thể nào lý giải nổi những gì Tô Nhuyễn , nhưng nhanh đó, hiểu ý nghĩa thực sự.
Tiếng sóng nước càng lúc càng dội vang. Bratt dòng lũ cuồn cuộn bờ bến từ xa, những gương mặt nặng trĩu ưu tư của dân vùng lũ, cũng cúi đầu, bi thương phận của những bỏ trong dòng nước xoáy.
Chẳng mấy chốc, một bà cụ lớn tuổi lên tiếng: “Được , đỉnh lũ qua, các cháu thể về nghỉ ngơi . Chắc mệt lắm , chúng tranh thủ chuẩn đồ ăn thức uống cho bọn họ chứ.”
Những khác lập tức bừng tỉnh tinh thần: “ đó, nhanh lên nào! Không thể để các chiến sĩ về mà gì bỏ bụng. Nấu nhiều canh gừng một chút, họ đói lâu , thể ăn đồ cứng, nấu chút cháo loãng thôi…”
Bratt ngỡ ngàng những dân vùng lũ, còn nản lòng bi ai giống hệt , đột nhiên như tiêm một liều m.á.u gà, hăm hở bắt tay việc. Từng túi gạo khuân , những bếp lò tạm thời bắt đầu bốc khói.
Tại ư? Họ đều sợ hãi ?
Đến buổi tối, và cùng xổm chiếc tivi duy nhất, xem bản tin về những lính đang lấp đê chắn lũ, và đột nhiên, Bratt hiểu vì họ thể an tâm đến thế.
Hàng ngàn, hàng vạn đổ xô về phía đê đập, từng tốp đấy cõng bao cát chạy đua với thời gian. Không ai rõ mặt họ, nhưng đều thể thấy rõ vết m.á.u hằn bả vai mỗi , từng đôi giày chạy nền đất lầy lội đều sứt rách, lộ cả ngón chân.
Mặc dù , khi đỉnh lũ thực sự ập đến, còn tận mắt chứng kiến cảnh những lính nắm c.h.ặ.t t.a.y , từng một lao xuống dòng nước xiết. Hàng trăm, hàng ngàn con hợp thành một bức tường thịt khổng lồ, kiên cường ngăn chặn đoạn đê vỡ kịp thời lấp kín.
Dù chỉ qua màn hình tivi, Bratt vẫn khỏi cảm thấy một sự chấn động cực lớn, đến mức hình, thốt nên lời trong một lúc lâu. Trước sức mạnh của thiên tai, con luôn bé nhỏ như . Anh dám cá, thế giới , bất kỳ quốc gia nào dám cứng đối đầu với dòng lũ hung hãn, nhưng dân Hoa Quốc , và hơn thế nữa, họ …
Ngày hôm , những tờ báo đầu tiên chuyển đến. Ngoài những bản tin họ xem hôm qua, còn những hình ảnh lay động lòng : các lãnh đạo bờ đê, tay quấn băng gạc; những chiến sĩ lội bùn, miệng c.ắ.n bánh màn thầu; từng hàng gục xuống ngủ say giữa con đường lầy lội, và cả những đôi chân trắng bệch, nhăn nheo vì ngâm nước quá lâu…
Mỗi khung hình đều mang một sức lay động mãnh liệt, khắc sâu tâm trí xem.
Bratt khẽ hỏi: “Đây là bài báo bạn cô hôm qua ?”
Tô Nhuyễn chằm chằm bức ảnh một tờ báo, ánh mắt chút xúc động, khẽ gật đầu: “ .”
“Tờ báo hôm nay sẽ lan truyền khắp Hoa Quốc ?” Bratt hỏi, giọng đầy kinh ngạc.
Tô Nhuyễn đáp: “Những nơi xa hơn lẽ đến ngày mai, dù đây cũng là tin nóng.”
Mèo con Kute
Cuối cùng, Bratt cũng nhận vẻ thất thần của cô. Anh theo ánh mắt Tô Nhuyễn, giật khi trông thấy một đàn ông đầu đội bao cát, vẻ mặt lộ rõ sự kiệt sức: “Đó là Đoàn trưởng Lộc, nhớ rõ là một trưởng quan mà.”
Mắt Tô Nhuyễn đỏ hoe, nhưng cô vẫn mỉm : “Là . Chính vì là trưởng quan, nên trách nhiệm càng nặng nề hơn.”
Bratt gì nữa. Chỉ một ngày ngắn ngủi, chịu một cú sốc từng : Hoa Quốc, liệu thật sự nghèo nàn và lạc hậu như họ vẫn tưởng tượng ?
“Bratt!” Một giọng khàn khàn quen thuộc vang lên khiến Bratt vui mừng khôn xiết. Anh ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Jack đang đó.
“Jack!” Bratt nhanh chân bước tới. Hai trao cái ôm mừng rỡ của những sống sót. Jack khẽ : “ cứ nghĩ c.h.ế.t .”
“Bratt, yêu Hoa Quốc.” Jack đột nhiên mở lời: “Họ thật sự quá tuyệt vời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-5416.html.]
Hiển nhiên, Jack, hiểu tiếng Trung, còn cảm thấy chấn động hơn nhiều so với Bratt.
“Họ về !” Tiếng reo hò đột ngột vang lên: “Giải phóng quân trở về!”
Đám đông lập tức đổ xô về phía giao lộ. Quả nhiên, từng chiếc thuyền đang tiến . Sau khi đợt lũ rút , mực nước dâng cao thêm ít, con đường gần như ngập . Các chiến sĩ đê điều đều thuyền trở về, đó di chuyển bằng xe đến khu tái định cư.
Tô Nhuyễn ở giao lộ, dõi theo từng chiếc xe về. Cuối cùng, từ chiếc xe phía , cô thấy Lộc Minh Sâm bước xuống.
Người đàn ông mà cô vẫn luôn coi là " sắt" giờ đây lộ rõ vẻ mệt mỏi cùng cực. Anh sải bước nhanh về phía cô, một tay ôm chặt lấy ảnh nhỏ bé: “Nhuyễn Nhuyễn…”
Tô Nhuyễn ôm , bao lời bỗng nghẹn nơi cổ họng. Cô định bảo mau chóng về nghỉ ngơi, thì bỗng cảm thấy vai trĩu xuống, đầu tựa vai cô lúc nào .
Vậy mà ngủ gục …
Tuy chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Tô Nhuyễn vẫn chắc chắn rằng Lộc Minh Sâm .
Anh mệt mỏi đến mức độ …
Tô Nhuyễn nhất thời nỡ đ.á.n.h thức , nhưng cảm thấy ngủ gục như cũng chút nào.
Ngôn Thiếu Dục thấy thế cũng xót xa: “Hay là để và Thịnh Vượng đỡ .”
Vừa dứt lời định đỡ lấy, nhưng chạm , Lộc Minh Sâm choàng tỉnh. Anh gần như ngay lập tức ôm chặt lấy eo Tô Nhuyễn theo phản xạ tự nhiên, khi thấy Ngôn Thiếu Dục, mới chợt nhận ngủ quên.
Tô Nhuyễn đau lòng khôn xiết, cô vỗ nhẹ cánh tay , dịu dàng : “Anh về nghỉ ngơi .”
Lộc Minh Sâm khẽ gật đầu.
Tô Nhuyễn cùng về phía ký túc xá. Vì cô là quyên góp bộ vật tư cứu trợ, nên dân địa phương nhất quyết sắp xếp cho cô ở căn phòng “sang trọng” nhất – phòng trực ban của ký túc xá nữ.
Tuy rằng căn phòng chỉ rộng sáu mét vuông, với một chiếc giường đơn, một chiếc bàn và một giá sách chiếm trọn gian, nhưng dù thì, ít nhất cũng là phòng riêng.
Sau khi phòng, Tô Nhuyễn kéo rèm cửa , bảo Lộc Minh Sâm cởi bỏ quần áo ướt sũng. Lúc , cô mới phát hiện cả ngâm nước đến trắng bệch, chỉ da tay nhăn nheo mà mặt còn ít vết thương đang rỉ máu.
Khi cởi tất, chúng gần như dính chặt da chân trắng bợt. Lộc Minh Sâm vẫn đổi sắc mặt, dứt khoát kéo chiếc tất , vết thương lập tức bật máu.
Sống mũi Tô Nhuyễn cay xè, cô nhẹ nhàng đặt xuống: “Anh ngủ , để em chuẩn nước ấm mang tới cho .”
Lộc Minh Sâm hề kháng cự, đắp chăn lên và : “Có vợ ở bên đúng là…”
Lời còn xong, lập tức chìm giấc ngủ sâu.