Tô Nhuyễn mang nước ấm về, tự tay lau cho , đồng thời tỉ mỉ kiểm tra những vết thương. Cô phát hiện ngoài bả vai, lòng bàn tay, lòng bàn chân, vùng n.g.ự.c bụng, còn ít vết bầm tím, chắc hẳn do vật thể lạ trong dòng nước lũ va quệt .
Cô lấy vali hành lý trong ngăn tủ . Những món đồ Lộc Minh Sâm thể dùng đến, cô đều chuẩn sẵn một phần riêng, tránh việc chạy đến trung tâm y tế. Sau hơn một tiếng đồng hồ tỉ mỉ sát trùng, bôi t.h.u.ố.c và băng bó vết thương, cuối cùng cô cũng xử lý xong xuôi việc. Tô Nhuyễn tất tả chạy sang nhà ăn, múc về một âu cháo lớn.
“Anh Minh Sâm, dậy ăn chút ngủ tiếp nhé.” Cô lo sợ tình huống khẩn cấp, khiến kịp ăn uống gì, và bao lâu ăn một bữa tử tế. Trong cảnh , ăn xong ngủ sẽ hơn nhiều cho việc hồi phục thể lực.
Lộc Minh Sâm cố gắng lắm mới mở to mắt, định vịn giường dậy, nhưng hai cánh tay mềm nhũn , đầu lập tức ngã xuống gối.
Tô Nhuyễn cảnh tượng đó, thấy buồn xót xa. Đôi tay thể dựng tường ngăn lũ lớn, lúc chẳng thể chống đỡ nổi trọng lượng cơ thể .
Lộc Minh Sâm cũng cố thêm nữa, qua thì như thể chỉ ngủ thẳng một mạch dậy. Tô Nhuyễn đành bước đến gần, nhẹ nhàng nâng dậy, đó phía lưng, để tựa . Cô khéo léo né tránh bàn tay tự cầm âu cháo, trực tiếp dùng thìa đưa từng muỗng đến bên miệng .
Lộc Minh Sâm khẽ giật , đó thích thú tựa hẳn Tô Nhuyễn, thong thả ăn hết bát cháo.
Anh đầu, khẽ cọ cọ hõm vai Tô Nhuyễn, lẩm bẩm: “Thật hạnh phúc…”
Tô Nhuyễn bật , lúc cứ như một đứa trẻ lớn . Cô đặt một nụ hôn nhẹ lên trán , dịu dàng : “Anh tranh thủ ngủ thêm chút , đến giờ em sẽ gọi dậy.”
Lộc Minh Sâm xuống, vòng tay ôm chặt lấy eo Tô Nhuyễn, khẽ thì thầm: “Có vợ đúng là sướng nhất…” Nói , chìm giấc ngủ ngay lập tức.
Tô Nhuyễn nhẹ nhàng xoa đầu , thì thầm: “Thế nên, nhất định bình an trở về.”
Trong lòng cô vẫn nặng trĩu những âu lo.
Tuy rằng lúc đều đang vui mừng chúc tụng, cho rằng trận lũ lớn kiểm soát thành công, nhưng Tô Nhuyễn rõ, đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi. Cơn lũ lớn trăm năm một , sẽ cho phép họ bất kỳ cơ hội nào để thở dốc trong những ngày tới. Khoảng thời gian nghỉ ngơi quý giá như thế , e rằng cả tháng tới sẽ chẳng còn nữa.
Gần đến giờ tập hợp, Tô Nhuyễn nhẹ nhàng đ.á.n.h thức Lộc Minh Sâm. Sau sáu tiếng đồng hồ nghỉ ngơi, trông tinh thần hơn nhiều. Vừa lúc mặc xong quần áo, Tô Nhuyễn cũng vớt xong bát mì nước nóng hổi từ bếp cồn, mang đến.
“Bên trong bỏ thêm khá nhiều lát gừng, nhớ uống cạn cả nước nhé.”
Lộc Minh Sâm bật , một cảm giác ấm áp, hạnh phúc đột ngột dâng trào trong lòng, khiến cả như tiếp thêm sức lực.
Ăn xong bát mì nóng hổi, cũng lúc đến giờ tập hợp. Lộc Minh Sâm liền ngoài, thổi còi triệu tập đồng đội. Trước khi , Tô Nhuyễn nhanh tay nhét túi một nắm chocolate: “Khi nào thấy đói, ăn một viên để bổ sung năng lượng nhé.”
Lộc Minh Sâm ôm chặt lấy cô một cái, đó dẫn theo đồng đội, nhanh chóng xuất phát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-5427.html.]
Họ rời , một nhóm khác trở về nghỉ ngơi, trong khi dân địa phương tiếp tục bận rộn ngớt.
Bratt và Jack mái hiên, dõi theo cảnh tượng . Chẳng bất kỳ tổ chức nào chỉ đạo, hề phần thưởng sự cưỡng ép, tất cả đều tự giác việc hết sức , trong khả năng cho phép.
Jack lên tiếng: “Thật thể tin nổi, đúng ?”
“Người cứ dân Hoa Quốc bần cùng ngu , nhưng thấy họ mới là những trí tuệ nhất.”
Bratt gì, chỉ lắc lắc chiếc bình nước gần như cạn. Anh chút do dự, dáng vẻ mệt mỏi của nhóm lính cứu hộ, cảm thấy ngượng ngùng khi xin thêm nước. Dù thì, nước sạch lúc cũng còn nhiều.
Thấy lảo đảo, một bác gái ngang qua vội xách theo phích nước nóng tới, rót cho một cốc: “Uống tạm thứ cháu, ưu tiên cho các đồng chí quân giải phóng chứ.”
Mèo con Kute
Bratt hỏi: “Có đồ ăn cũng còn nhiều lắm ạ?”
Bác gái đáp: “Đủ cho các đồng chí quân giải phóng ăn một bữa thôi, chúng đều nhịn tạm, chờ đồ cứu tế chuyển tới.”
Bratt kìm sự tò mò, vẫn buột miệng hỏi: “Sao bà chắc chắn sẽ đưa đồ cứu tế tới?”
Bác gái sửng sốt, với ánh mắt càng thêm khó hiểu: “Chúng ai cũng mà, chắc chắn sẽ tới thôi.”
Bà dứt lời, thấy tiếng ai đó hô to: “Đồ cứu tế tới , mau chuẩn hỗ trợ!”
Những thanh niên trai tráng đồng loạt chạy về phía bờ nước. Bratt và Jack cũng bật dậy, về phía xa. Trên những con sóng lớn, hơn chục con thuyền đang dần cập bến, tất cả đều chất đầy vật tư cần thiết.
Bác gái đầu Bratt, mỉm : “Cậu xem, mà, chắc chắn .”
Bratt và Jack im lặng.
Một lúc lâu , Jack khẽ : “Đây đúng là một quốc gia vĩ đại, ?” Một dân bình thường, hề tin tức gì, thể tin tưởng đất nước một chút nghi ngờ.
Bọn họ hiểu, quốc gia sẽ bao giờ bỏ mặc dân.
Cuối cùng Bratt cũng gật đầu đồng tình.