Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 545:1)

Cập nhật lúc: 2025-10-11 14:09:44
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thật , khi gặp tài xế đang chở những chiếc đê ngăn lũ bằng cao su tới, Tô Nhuyễn từng nghĩ sẽ tự mang chúng đến đê điều. Cô chỉ định bàn giao thứ cho Lộc Minh Sâm, nhưng khoảnh khắc chuẩn bàn giao, lý trí trong đầu cô đều tan biến.

 

Người ngoài , nhưng cô rõ: đây là đợt lũ lớn nhất, cũng là đợt lũ cuối cùng. Trong kiếp , Lộc Minh Sâm hy sinh ngay trong đợt , đêm khi thắng lợi

 

Ý nghĩ tìm Lộc Minh Sâm điên cuồng chiếm lấy tâm trí cô. Cô mang theo suy nghĩ bi quan nhất: dù cô liều nỗ lực đến thế, vẫn thể xoay chuyển vận mệnh. Nếu Lộc Minh Sâm vẫn hy sinh như trong ký ức, ít nhất cô cũng gặp cuối.

 

Đã gần một tháng hai họ gặp . Cùng với ý nghĩ , nỗi nhớ nhung cũng dâng lên mãnh liệt, nhấn chìm lý trí của cô.

 

thấy bản với chiến sĩ vận chuyển lô vật tư quan trọng : “ cách sử dụng những thứ , sẽ cùng các .”

 

Người chiến sĩ đó từ chối: “Khi bàn giao đồ cho chúng , Giáo sư Mẫn hướng dẫn cách sử dụng . Nơi đó quá nguy hiểm, cô thể cùng chúng .”

 

Tô Nhuyễn nhanh chóng leo lên xe: “Nếu trục trặc gì đó xảy , hiện giờ các còn thời gian để tìm hiểu thử nghiệm . Đi nhanh lên, từng giây từng phút lúc đều vô cùng quý giá.”

 

Cuối cùng, chiến sĩ thể nào ngăn cản cô, đành đưa cô đến đê điều. Lúc , chỉ còn mười ba tiếng nữa là đợt lũ cuối cùng sẽ ập đến.

 

Tất cả chiến sĩ đê điều đều kiệt sức đến tê dại. Mọi ngừng khiêng thêm bao cát, đắp cao đê điều.

 

thấy từ xa tiếng tuyệt vọng gào lên: “Không kịp nữa ! Đê vẫn đủ cao, còn nhiều chỗ xói mòn như , họ mệt c.h.ế.t cũng thể thành kịp!”

 

“Ông xem, binh lính của ông ?” Giọng khàn khàn mang cảm xúc nghẹn ngào.

 

“Lão Tôn!” Có lớn tiếng quát bảo dừng : “Họ là , nhưng họ đang khoác bộ quân phục! Bộ chỉ huy tìm cách , trang tiên tiến nhất đang đưa đến.”

 

Lão Tôn tin: “Trang gì mà thể nâng cao một đoạn đê lớn như thêm bốn mươi centimet trong đầy mười mấy tiếng đồng hồ?”

 

Lời dứt, trông thấy chiếc xe của Tô Nhuyễn. Người nọ lập tức hưng phấn reo lên: “Đến ! Thử chẳng sẽ ngay thôi ?”

 

“Nghe hơn mười phút là thể dựng lên một đoạn đê cao nửa mét, dài mười hai mét.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-5451.html.]

Khi Giáo sư Mẫn nghiên cứu và phát minh thành công những chiếc đê ngăn lũ bằng cao su, Tô Nhuyễn với Lộc Minh Sâm rằng, sở dĩ giờ đây thể đưa tới hơn bốn trăm chiếc như là vì khi Lộc Minh Sâm báo cáo tình hình lên lãnh đạo cấp cao, và quốc gia lập tức tăng cường nhân lực, điều động thêm tài nguyên để ngày đêm gấp rút chế tạo thành.

 

Bên phía phòng chỉ huy, chạy đến để giao nhận hàng hóa. Trong lúc đang dỡ hàng, Tô Nhuyễn về phía đê điều. Chỉ thoáng cái, cô trông thấy Lộc Minh Sâm. Anh đang dựa một đống đất, bên cạnh là những chiến hữu kiệt sức đến mức gần như chồng lên .

 

Ở nơi đây, một chỗ nào là dính đầy bùn đất để họ ngả lưng nghỉ ngơi.

 

Lục Thần Minh bất ngờ khi thấy cô, nhưng chỉ dặn dò ngắn gọn: “Đừng gọi Lộc Minh Sâm. Bốn ngày họ chợp mắt, giờ chỉ tranh thủ nghỉ mười phút thôi.” Nói , vội vàng chạy khiêng bao cát.

 

Tô Nhuyễn cúi đầu Lộc Minh Sâm. Dưới mắt quầng thâm in hằn màu xanh tím, gương mặt hốc hác trông thấy. Dù đang chìm trong giấc ngủ, vẻ kiệt sức vẫn hằn rõ từng đường nét.

 

từng thấy Lộc Minh Sâm tiều tụy đến thế. Môi cô mím chặt, cố kìm nén nhưng nước mắt vẫn ngừng tuôn rơi.

 

Ít lâu , từ khu doanh trại chỉ huy vọng đến tiếng xôn xao. Hóa Tổng chỉ huy Ngô Quân đích đến đê đập, để kiểm tra hiệu quả của trang thiết mới.

 

Một tiếng “Đoàn trưởng Lộc!” chợt vang lên, khiến Lộc Minh Sâm đang ngủ vùi lập tức mở choàng mắt. Khoảnh khắc đầu tiên thấy Tô Nhuyễn, theo bản năng nở nụ , nhưng chợt nhận điều gì đó, bật phắt dậy: “Sao... em ở đây?” Giọng khàn đặc, đầy vẻ bất ngờ.

 

Tô Nhuyễn nhanh tay nhét miệng một viên kẹo sữa, nũng nịu đáp: “Em cũng hối hận lắm chứ. Lúc đó em bốc đồng nhảy lên xe, giữa đường tỉnh táo thì chẳng thể về nữa. Mà giờ ở đây, mấy cũng ai chịu xuống đó mà.”

 

vẻ tội nghiệp, như sợ mắng, nhưng ánh mắt lấp lánh sự tinh nghịch, chẳng hề chút hối hận nào.

 

“Đoàn trưởng Lộc, đến đây mau!” Một tiếng gọi dứt khoát vang lên.

 

Lộc Minh Sâm chỉ còn cách khẽ gõ đầu cô một cái, giọng kìm nén, nghiến răng ken két: “Đợi xong việc , sẽ tính sổ với em!”

 

Tô Nhuyễn lẽo đẽo theo , toe toét: “Em chờ đấy! Anh mà tính sổ với em thì... ch.ó con!”

 

Lộc Minh Sâm trừng mắt lườm cô cảnh cáo.

 

Mèo con Kute

Vừa lúc đó, Quân trưởng Ngô trông thấy cả hai. Ông hỏi: “Đây đồng chí Tô Nhuyễn, vợ của Tiểu Lộc ?”

 

Loading...