“Trời sáng !”
“Mặt trời mọc !”
“Cơn lũ qua!”
…
Tô Nhuyễn bừng tỉnh trong tiếng hoan hô rộn ràng. Vừa mở mắt, cô cảm nhận ánh nắng ấm áp lâu thấy. Khẽ nghiêng đầu ngoài cửa sổ, cô thấy đang hân hoan reo hò: dân, các tình nguyện viên, và cả những chiến sĩ quân đội kiên cường.
Mèo con Kute
Từng gương mặt hằn rõ sự mệt mỏi nhưng ánh lên niềm vui sướng khôn tả.
Tô Nhuyễn kìm mỉm theo, khi trở , cô thấy bóng dáng quen thuộc đang ngay cạnh.
Nhận chút động tĩnh, Lộc Minh Sâm gần như mở mắt ngay lập tức, tay nhẹ nhàng đặt lên trán cô, khẽ hỏi: “Sao ? Em thấy khó chịu ở ?”
Tô Nhuyễn khẽ lắc đầu: “Em chỉ thấy mệt thôi.”
Cô giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay đang bó bột dày cộp của : “Còn thì ? Ngoài chỗ , còn thương ở nữa ?”
“Hết . Chỉ là khúc gỗ va gãy xương thôi, mấy chỗ khác đều là vết xước nhỏ.”
Thấy Tô Nhuyễn khẽ ngước mắt quan sát một lượt thật kỹ, Lộc Minh Sâm bật : “Nếu mà thương nghiêm trọng thật, thì chẳng đây .”
Nghe , Tô Nhuyễn mới cẩn thận quan sát xung quanh: “Chúng đang ở thế ?”
“Huyện Văn!” Y tá Mễ đẩy xe t.h.u.ố.c , liếc Tô Nhuyễn, giọng đầy vẻ trách móc: “Cô giỏi thật đấy Tô Nhuyễn! Dám lén lút chạy lên đó gì, coi trọng mạng sống nữa ?”
Tô Nhuyễn mỉm: “Em là bốc đồng đến thế ? Chị xem, bây giờ em vẫn đấy thôi.”
Y tá Mễ nhướn mày: "Thế mà vẫn ? Lúc cô hôn mê khiêng xuống, đoàn trưởng Lộc nhà cô sợ đến tái mét mặt."
Tô Nhuyễn bật khẽ, cô thật sự tài nào hình dung nổi cảnh Lộc Minh Sâm sợ đến mức đó.
Lộc Minh Sâm ho nhẹ một tiếng, đ.á.n.h trống lảng: "Khụ... Cô ? Không vấn đề gì nghiêm trọng chứ?"
Y tá Mễ cầm ống tiêm tiến đến: "Sơ bộ thì là do kiệt sức quá độ thôi, nhưng để yên tâm, cứ lấy m.á.u xét nghiệm một chút cho chắc."
Lúc lấy máu, Lộc Minh Sâm theo thói quen vẫn dùng cánh tay thương của che đôi mắt Tô Nhuyễn. Thấy cảnh tượng đó, y tá Mễ chỉ lắc đầu thở dài: "Hai đúng là..." Bao nhiêu năm , trong mắt cô, Tô Nhuyễn giờ chẳng còn sợ kim tiêm nữa .
"Vợ ơi, đừng mà ngưỡng mộ họ nha." Giọng đầy vẻ chua ngoa của Lục Thần Minh vọng đến từ giường đối diện: "Lát nữa em cũng qua đây mà nghỉ nè."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-5481.html.]
Y tá Mễ lườm nguýt: "Anh định hóng chuyện gì nữa đây!"
Mũi kim rút , Lộc Minh Sâm cũng buông tay Tô Nhuyễn. Lúc cô mới để ý thấy ở giường đối diện chính là Lục Thần Minh, chắc là tiếng y tá Mễ nên mới tỉnh giấc, đôi mắt vẫn còn lim dim ngái ngủ.
Có thể thấy rõ, căn phòng vốn là một phòng học trong trường cải tạo thành phòng bệnh dã chiến. Phòng bệnh của họ chắc là phòng dành cho giáo viên, diện tích quá lớn, chỉ đủ kê bốn chiếc giường bệnh.
Để tiện chăm sóc cô, Lộc Minh Sâm ghép hai chiếc giường . Đối diện là Lục Thần Minh và vị phó đoàn trưởng của , tất cả những , ngoại trừ cô, đều đang trong tình trạng bó bột.
Tô Nhuyễn hoài nghi xuống chân Lục Thần Minh. Rõ ràng lúc đó cô thấy vẫn mà?
Lộc Minh Sâm giải thích: "Khi cứu , may vật thể dòng nước lũ va , gãy xương cẳng chân."
Y tá Mễ qua kiểm tra vết thương cho Lục Thần Minh, đó vỗ mạnh n.g.ự.c một cái: "Anh mau ngoan ngoãn ngủ cho !"
Ngoài những vết thương , điều quan trọng nhất đối với họ lúc là nghỉ ngơi thật .
Thấy Lục Thần Minh lập tức chìm giấc ngủ, y tá Mễ sang với Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm: "Hai cũng tranh thủ nghỉ ngơi . Chắc là ngày mai chúng rút quân cùng với bộ đội . Với lượng cần di chuyển xuống tuyến nhiều như , e rằng nơi thể chứa nổi nữa."
Nói đến đây, cô kìm khẽ nở một nụ : "Cuối cùng nước lũ cũng rút ! Chúng thể về nhà !"
Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm cũng bất giác mỉm đồng điệu. Tô Nhuyễn thẳng mắt Lộc Minh Sâm, giọng chất chứa cảm xúc: "Em cảm thấy đây là khoảnh khắc vui vẻ nhất cuộc đời ."
Lộc Minh Sâm cúi đầu, nhẹ nhàng áp trán cô. Đương nhiên hiểu ý cô . Không chỉ vì nước lũ rút, mà còn vì may mắn sống sót.
"Anh cũng ."
Sau , thể cùng cô hết quãng đường còn , đến tận khi tóc bạc răng long.
Sau hai tháng trời ròng rã, hai cuối cùng cũng một giấc ngủ ngon lành. Khi Tô Nhuyễn mở mắt nữa, cô thấy y tá Mễ đang giường , đôi mắt rời khỏi cô.
Tô Nhuyễn cô chằm chằm như , trong lòng khỏi cảm thấy bồn chồn lo lắng. Lộc Minh Sâm lấy cơm về thấy cảnh , càng sốt ruột hơn: "Làm ? Cô ý gì? Có chuyện gì thì cứ thẳng !"
Y tá Mễ đưa tờ kết quả xét nghiệm cho Tô Nhuyễn: "Tự cô xem ."
Tô Nhuyễn chần chừ cầm lấy, nhưng cô chẳng hiểu nổi một chữ nào. Thời buổi vẫn máy in, mà chữ của bác sĩ từ đến nay đều như rồng bay phượng múa...
Lộc Minh Sâm nghiêng qua : "Nhung mao gì đó, chỉ 2000..."
Anh cau chặt mày, sốt ruột hỏi: "Rốt cuộc là ý gì đây?"
Thấy Lộc Minh Sâm nóng nảy như , y tá Mễ lúc mới bật thành tiếng: "Chúc mừng hai , sắp lên chức cha !"