Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 553:2)
Cập nhật lúc: 2025-10-11 14:09:52
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuông điện thoại đổ vài hồi mới nhấc máy. Giọng Tô Nhuyễn vui vẻ vang lên: “Mẹ!”
“Hôm nay khám thai con? Tình hình thế nào ?” Lý Nhược Lan hỏi dồn.
Tô Nhuyễn hưng phấn đến mức gần như thể kiềm chế. Lý Nhược Lan cô lây cảm xúc, dù đầu đuôi câu chuyện cũng bật : “Có tin gì ?”
“Mẹ ơi, sắp hai đứa cháu ngoại!” Tô Nhuyễn khúc khích.
Mèo con Kute
Lý Nhược Lan sững sờ một lát mới phản ứng , kinh ngạc mừng rỡ hỏi: “Thai đôi ?”
Mọi trong nhà đều đồng loạt qua, Lý Nhược Lan tít mắt khép miệng, bà ngoại Lý cũng vui mừng kể xiết: “Siêu âm thể ?”
“Vâng ạ.” Tô Nhuyễn tươi: “Hai bé đều khỏe mạnh.”
“Vậy thì con vẫn hết sức cẩn thận. Minh Sâm ?” Lý Nhược Lan hỏi.
Tô Nhuyễn Lộc Minh Sâm đang níu lấy Lục Thần Minh để khoe khoang bên ngoài, miệng ngớt: “Anh đang khoe ầm ĩ với ở ngoài sân kìa .”
Lý Nhược Lan buồn : “Nói bậy, Minh Sâm nhà rõ ràng là trọng mà.”
Nhìn Lục Thần Minh sắp chịu nổi nữa, Tô Nhuyễn bật thành tiếng. Ổn trọng cái gì chứ, rõ ràng là ấu trĩ thì .
“Được .” Lý Nhược Lan nhắc nhở: “Chương trình sắp bắt đầu , con xem , quên đấy chứ?”
là suýt chút nữa thì Tô Nhuyễn quên béng mất, tin tức thai đôi thật sự mang niềm vui quá đỗi lớn lao.
Lục Thần Minh bên ngoài cũng đang hối hả gọi: “Mau lên, còn đến nửa phút nữa là đến chương trình phỏng vấn Tô Nhuyễn nhà , định xem ?”
Lúc Lộc Minh Sâm mới buông tha cho Lục Thần Minh, hưng phấn nhảy phóc lên cầu thang, nhà lập tức bế thốc Tô Nhuyễn lên, xoay vài vòng trong niềm vui sướng tột độ: “Mau mở tivi lên!”
Tô Nhuyễn mắng yêu : “Thế thì bật ? Đồ ngốc!”
Lộc Minh Sâm mới đặt Tô Nhuyễn xuống ghế sô pha, chạy vội tới mở tivi.
Nhạc hiệu chương trình “Đối thoại nhân vật” vang lên, Tô Nhuyễn cũng chút tò mò. Chương trình kiểu đều cắt ghép, biên tập khi lên sóng, cô từng xem qua bản dựng cuối cùng, hình dung khi lên sóng sẽ thế nào.
Màn hình bắt đầu từ con đường rợp bóng cây xanh mát trong quân khu, Tô Nhuyễn mặc quần áo ở nhà chậm rãi xuất hiện.
Lộc Minh Sâm xuống cạnh Tô Nhuyễn, duỗi tay ôm cô : “Em lên hình quá chừng.”
Tô Nhuyễn kìm bật : “Lúc cô chẳng hề cảm giác gì đặc biệt, cứ bộ tự nhiên như khi, ngờ khi lên hình sống động như một thước phim điện ảnh.”
Lúc , lời thuyết minh vang lên: “Người trận, em chẳng màng ngày về. Chỉ mong bình an một đời, tình trọn kiếp. Anh bảo vệ quốc gia, em bảo vệ .”
“Đó là lời tuyên ngôn của cô ngay từ những ngày đầu trở thành quân tẩu. Suốt tám năm qua, cô vẫn thủy chung như một, tấm lòng ban đầu bao giờ đổi . Cô chính là nhân vật của chúng hôm nay, một vợ quân nhân vĩ đại và đáng tự hào: Tô Nhuyễn!”
Tô Nhuyễn khỏi che mặt: “Trời đất ơi, ngờ họ đào mấy thứ , thật là ngại c.h.ế.t .”
Lộc Minh Sâm mỉm , cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc cô, trêu chọc giống như năm nào: “Bây giờ cả nước đều là của em nhé!”
Sau lời thuyết minh, màn hình chuyển sang hình ảnh cận cảnh Tô Nhuyễn, một dòng chữ từ từ hiện : “Là một quân tẩu, thấu hiểu những gian khổ mà mỗi lính trải qua. mong rằng khi bảo vệ Tổ quốc nơi tiền tuyến, thể trở thành hậu phương vững chắc, giúp bận tâm lo lắng.”
Tô Nhuyễn vùi đầu vai Lộc Minh Sâm, khi bài báo cô cảm thấy gì, nhưng lúc xem tivi thấy ngại ngùng: “Ngày mai y tá Mễ với cô giáo Hàn trêu chọc em cho xem.”
Lộc Minh Sâm xoa đầu cô: “Không .” Trong lòng nghĩ: Họ sẽ càng kính nể em mới đúng.
Hình ảnh tivi chuyển tới khu tập thể gia đình quân nhân. Sau tiếng chuông báo thức vang lên, từng ngôi nhà đều động tĩnh. Chỉ vài phút , hầu như mỗi gia đình đều một mặc quân phục bước ngoài, nhanh chóng chạy về phía sân tập huấn luyện.
Tô Nhuyễn cũng giống như bao quân tẩu khác, bắt đầu rời giường nấu cơm. Cô lấy bánh bao và thức ăn trong tủ lạnh hâm nóng, đó rạng rỡ với máy : “Mấy món là chồng hấp từ hôm qua đó.”
Cô dịu dàng sờ lên bụng nhỏ, khóe mắt đuôi mày thể che giấu niềm hạnh phúc ngọt ngào: “Bây giờ đang mang thai, cho động tay bất cứ việc gì.”
Tô Nhuyễn cảm thấy ngượng, rõ ràng lúc phim cô chút cảm xúc đặc biệt nào, bây giờ xem cứ thấy như đang công khai khoe ân ái mặt dân thế nhỉ?
Lộc Minh Sâm dịu dàng xoa bụng cô, ánh mắt tràn ngập tình yêu thương.
Người dẫn chương trình tiếp tục lời bình: “Một cuộc sống giản dị và mộc mạc đến khó tin, nhưng chắc chắn ít ai rằng, trong đợt lũ lớn qua, Tô Nhuyễn quyên góp một khoản tiền khổng lồ lên đến tám trăm vạn.”
Bên ngoài, hàng xóm xung quanh cũng bắt đầu xôn xao. Lục Thần Minh ở đối diện cao giọng vọng sang: “Tám trăm vạn ư!”
“Tô Nhuyễn, cô bán cả nhà máy quyên góp ?”
Đoàn trưởng Trương cũng lớn tiếng thốt lên: “Sao quyên góp nhiều đến thế? Sau cô còn sống nữa chứ.”
Tô Nhuyễn bật thành tiếng, đó đầy vẻ đắc ý : “Chắc chắn khán giả xem xong đều sững sờ cả , đúng là thỏa mãn hết cả lòng hư vinh của em!”
Lộc Minh Sâm kìm cúi đầu chạm nhẹ lên môi cô, cô gái đáng yêu đến chứ?
“Thực tế, ngoài vai trò là một quân tẩu, Tô Nhuyễn còn sở hữu bốn nhà xưởng khác. Mỗi nhà xưởng đều là minh chứng cho tám năm cuộc đời cô gắn bó và cống hiến vì những lính. Hôm nay, chúng sẽ cùng tìm hiểu từng nhà xưởng một.”
Màn ảnh chuyển cảnh, tới xưởng trang sức.
Xưởng trang sức chuyển vùng ngoại thành từ lâu, thuê một khu nhà xưởng rộng rãi với diện tích lên đến năm mẫu, lượng công nhân hiện tại đạt tới năm sáu trăm .
Phóng viên hiện trường giới thiệu: “Đây là nhà xưởng đầu tiên mà Tô Nhuyễn thành lập. Khoảng 70% công nhân việc tại đây là quân nhân xuất ngũ và nhân của các liệt sĩ. Nghe , nhà máy mở chính vì họ.”
“Nào, chúng hãy cùng gặp gỡ hai công nhân đầu tiên gắn bó với cô từ những ngày đầu.”
Hết chính văn (3)
Xuyên qua khu vực phòng kinh doanh sôi động nhất, tiến văn phòng giám đốc kinh doanh ở tận cùng, phóng viên gõ cửa. Một tiếng “Mời ” vang lên, đó màn ảnh xuất hiện một đàn ông ngoài ba mươi tuổi, ăn mặc vest lịch lãm, trông tinh và giỏi giang.
khi dậy, nhận đối phương đang chống nạng, máy lia xuống, lộ phần cẳng chân cụt của .
Dù , vẻ ngoài của vẫn tràn đầy tinh thần lạc quan, khó để hình dung là một khuyết tật.
Phóng viên hỏi: “Nghe là một trong những nhân viên đầu tiên của nhà xưởng trang sức Thế Duyên?”
“ .” Triệu Lôi , giọng điệu trầm lắng: “Khi b.o.m nổ cụt mất cẳng chân khi thành nhiệm vụ, chỉ xuất ngũ, còn nguy cơ trở thành một kẻ vô dụng. Đó là giai đoạn tuyệt vọng nhất trong cuộc đời .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-5532.html.]
Anh tiếp tục, ánh mắt hướng về phía ống kính: “Chính Tô Nhuyễn thắp lên hy vọng cho . Thật , ban đầu xưởng mở vì và vợ. Cô đồng hành cùng chúng , từ một quán vỉa hè nhỏ, từng bước một, mới như ngày hôm nay. Mỗi bước vững vàng đều củng cố thêm ý chí chiến đấu, giúp sống ngẩng cao đầu.”
Anh thẳng màn hình, đột nhiên một kiểu chào quân lễ: “Tô Nhuyễn, cảm ơn cô. Không cô, sẽ Triệu Lôi của ngày hôm nay.”
Trước màn hình tivi, Tô Nhuyễn khỏi mím môi, khẽ thốt lên: “Họ cảnh từ lúc nào thế nhỉ?”
Lộc Minh Sâm gì, chỉ siết chặt bờ vai cô, tựa như một lời an ủi thầm lặng.
Rất nhanh, màn ảnh chuyển sang phân cảnh xưởng sản xuất. Một nữ công nhân trong bộ đồ lao động đang sắp xếp công việc, đó chính là Hoàng Tiểu Thảo, chủ nhiệm phân xưởng hiện tại.
Sau bảy, tám năm việc, cô trưởng thành lên nhiều. Giọng vẫn dịu dàng như , nhưng khi phân chia công việc vô cùng gọn gàng, rành mạch, còn chút bóng dáng nào của cô gái yếu đuối, nhút nhát ngày xưa.
Cô dịu dàng kể: “… Trước đây khi rời khỏi vùng núi, trong một xu dính túi, còn trai, chị dâu ức hiếp. Chính Tô Nhuyễn cứu và con gái, còn cho một công việc định, giúp an cư lạc nghiệp. Nếu cô , lẽ vẫn là Hoàng Tiểu Thảo nhút nhát, ngu của ngày .”
Hoàng Tiểu Thảo màn hình, đôi mắt long lanh ngấn nước: “Tô Nhuyễn, cảm ơn cô. Nếu cô, sẽ chẳng Hoàng Tiểu Thảo của ngày hôm nay.”
Cảnh chuyển đến phòng thiết kế. Ngưu Xuân Phân trong bộ trang phục thời thượng, toát lên vẻ thanh lịch, đang chủ trì cuộc họp với bộ phận thiết kế. Vẻ ngoài ưu nhã, giỏi giang của chị khiến ai cũng nể trọng.
Chị chậm rãi kể về câu chuyện của : “… Khi chỉ là một phụ nữ thôn quê bình thường. Sau khi chồng hy sinh, em chồng còn đang học cấp ba, con trai thì mới tiểu học, sức khỏe chồng cũng . chỉ thể dựa trồng trọt và những công việc thuê lặt vặt để nuôi cả gia đình sống qua ngày.”
Dường như nhớ những tháng ngày gian nan , chị cảm thán: “Sau lãnh đạo tìm đến, mở xưởng riêng để giúp đỡ nhân các gia đình liệt sĩ…”
‘Khi nghĩ, nhất định việc thật chăm chỉ, để báo đáp tấm lòng của đó. nhận , tình nghĩa căn bản thể nào báo đáp hết .”
“Sau khi khốn cảnh gia đình , cô chỉ giúp chi trả tiền phẫu thuật cho chồng, thậm chí còn đặc biệt sắp xếp cho học thiết kế.” Nói tới đây, chị bật : “Hiện giờ đầu , khi gần ba mươi, căn bản nhân tố tiềm năng nhất, nhưng cô vẫn tạo điều kiện cho học.”
Chị trêu chọc: “Tuy rằng đến bây giờ vẫn nhà thiết kế xuất sắc nhất công ty, nhưng theo cô , học cách đào tạo những nhà thiết kế tài năng.”
Kết thúc lời tâm sự, chị nghiêm túc màn ảnh: “Tô Nhuyễn, cảm ơn. Nếu em, sẽ Ngưu Xuân Phân của ngày hôm nay.”
Màn ảnh chuyển, căn phòng marketing đang tấp nập, bận rộn. Diệp Minh, dù chỉ mới ngoài hai mươi, toát lên vẻ tinh , nhanh nhẹn của một nhân viên kỳ cựu.
Cậu : “Thật thậm chí còn học hết cấp ba. Sau khi trai hy sinh, vì nuôi em trai ăn học, suýt chút nữa thì lừa bán. Chính là chị Nhuyễn cố ý tuyển dụng những thuộc gia đình liệt sĩ như , nhờ mà mới thoát một kiếp nạn.”
Nói tới đây, bật : “Đương nhiên, bảo đó là vận may của , nhưng cho rằng, gặp chị Nhuyễn mới thực sự là điều may mắn nhất trong đời .”
“Sau khi chị nhận thiên phú, dù công ty đang thiếu , chị vẫn ngần ngại hợp tác với Châu báu Thịnh Thế, cử đến công ty hàng đầu để học hỏi. Chị chính là vị Bá Nhạc của đời .”
“Quản lý La của Thịnh Thế Châu Báu từng hỏi chị rằng, liệu lo lắng Thịnh Thế sẽ đưa điều kiện ưu đãi để giữ . Chị đáp ngay lập tức, rằng chị tin tưởng cuối cùng vẫn sẽ chọn Thế Duyên.”
Chàng trai trẻ lên màn hình, vẻ mặt nghiêm túc: “ , em sẽ chọn chị, chị Nhuyễn. Cảm ơn chị.”
“Nếu chị, sẽ em của ngày hôm nay.”
Tô Nhuyễn tựa lòng Lộc Minh Sâm, đôi mắt hoe đỏ: “Những đúng là...”
Lộc Minh Sâm khẽ xoa đầu cô.
Trên TV, hình ảnh chuyển về dẫn chương trình. Cô giới thiệu: “Đây là nhà máy đầu tiên của Tô Nhuyễn. Theo lẽ thường, cô nên mở thêm các xưởng sản xuất cùng loại để tối đa hóa lợi nhuận. Thế nhưng, mấy năm qua cô đầu tư mở rộng sang các nhà máy chuyên nghiên cứu và sản xuất áo phao cứu sinh thế hệ mới, thuyền cứu hộ, cùng đê đập cao su. Những thiết đều phát huy tác dụng vô cùng quan trọng trong đợt lũ lụt qua.”
Màn hình TV chiếu cảnh giữa dòng nước lũ, những lính cứu nạn điều khiển thuyền lướt khắp nơi cứu , nhanh chóng định. Các chiến sĩ nhảy xuống nước cứu , kéo một chốt nhỏ , áo phao cứu sinh lập tức phồng lên, đưa cả gặp nạn nổi lên mặt nước.
“Đặc biệt là đê đập cao su, thực sự là một phát minh vĩ đại.”
Cuối cùng, giáo sư Mẫn xuất hiện màn hình: “Bốn năm , Tô Nhuyễn tới tìm . Cô kể chồng là lính, năm 90 suýt chút nữa hy sinh. Cô trải qua cảm giác tuyệt vọng đó, nên quyết định đầu tư nghiên cứu và phát triển dự án .”
“Cô đặt mục tiêu kiếm tiền từ nó, chỉ hy vọng thể nhiều hơn một chút, để những lính thể bớt một phần nguy hiểm.”
“Năm nay, con trai cũng tham gia đội ngũ chống lũ. Nếu phát minh , lẽ con trai hy sinh .” Giáo sư Mẫn thẳng màn hình, đầy xúc động: “Tô Nhuyễn, tuy rằng phát minh là của , nhưng nếu sự ủng hộ vô tư và lực của cô, e rằng nó thể thành công nhanh đến thế. Một nửa công lao của dự án thuộc về cô!”
Màn hình chuyển cảnh: Cơn mưa tầm tã, dòng nước lũ cuồn cuộn chảy xiết, đó chính là hình ảnh quen thuộc nhất đối với dân Hoa Quốc trong năm nay. Từng chuyến xe chở vật tư khẩn trương chạy đến vùng thiên tai.
“Khi lũ lụt bùng phát, cô dốc bộ tài sản, khẩn cấp mua sắm vật tư vận chuyển đến vùng thiên tai. Đồng thời, bản cô cũng theo sát bước chân chồng quân nhân của , xông pha lên tuyến đầu.”
Màn hình chia đôi: Một nửa là Tô Nhuyễn, dầm trong mưa, liên tục nâng đỡ bệnh, hỗ trợ băng bó, phân phát vật tư. Bất cứ nơi nào cần, đều bóng dáng cô.
Nửa là dòng lũ hung hãn, một đàn ông cao lớn vạm vỡ cõng bao cát, nhảy xuống dòng nước lũ để đắp đê ngăn dòng, ngả lưng chồng chất lên cùng các đồng đội.
Mỗi khoảnh khắc đều chạm đến trái tim xem. Cả hai đều cống hiến hết vì cộng đồng.
Hình ảnh cuối cùng dừng ở khoảnh khắc hai ôm chặt lấy .
Đó là hình ảnh trong khu sơ tán: đàn ông đầy bùn đất ôm chặt cô gái, đầu gục vai cô, cứ thế chìm giấc ngủ sâu.
Một tấm khác là con đê nguy hiểm nhất, cả hai cũng quần áo ướt sũng, khuôn mặt tiều tụy hơn, trông như một cái ôm tiễn biệt đầy xúc động.
Đôi mắt dẫn chương trình cũng đỏ hoe, nghẹn ngào giới thiệu: “Đây là hai khoảnh khắc hiếm hoi họ gặp trong suốt hai tháng ở khu thiên tai. Chính là minh chứng sống động nhất cho tình yêu vĩ đại thế gian .”
“Tô Nhuyễn.” Đột nhiên, tiếng Lộc Minh Sâm vang lên từ chiếc TV.
Tô Nhuyễn sững , bất giác đầu về phía đàn ông đang cạnh .
Anh mỉm cô. Giọng từ trong tivi vẫn tiếp tục vang lên. Với phận quân nhân, thể lộ mặt, nhưng chất giọng trầm thấp đầy từ tính vẫn chan chứa thâm tình, khiến bất kỳ ai cũng rung động.
“Người đời vẫn thường , cả đời vì nước, khó lòng vẹn cho em. Anh từng cho rằng, hiến dâng cho Tổ quốc chính là cái kết vinh quang nhất đời .”
“Chính em giúp nhận , sứ mệnh và trách nhiệm lớn lao nhất là dùng cả đời để che chở cho em.”
“Không em, sẽ một của ngày hôm nay. Điều may mắn nhất trong cuộc đời , thứ nhất là khoác lên bộ quân phục thiêng liêng , thứ hai chính là gặp em.”
Sau khi giọng kết thúc, màn hình xuất hiện một hàng chữ:
“Một lòng kiên trung, tuy ngày về, nhưng nguyện hứa với em một đời tình yêu. Từ nay, tay sẽ hành lễ với Tổ quốc, còn tay trái, nguyện siết chặt bàn tay em.”
Tô Nhuyễn khẽ cúi đầu bàn tay rộng lớn đang siết chặt lấy tay cô, ngẩng lên đối diện với ánh mắt đong đầy tình yêu của . Đôi mắt cô sớm đẫm lệ.
Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, một nụ hôn nồng cháy khắc sâu lên khóe mắt cô. “Nhuyễn Nhuyễn, kiếp , chúng vẫn ở bên nhé.”