Đám đông nhíu mày cô , ý thức lỡ lời, Tô Thanh Thanh vội vàng lên tiếng chữa cháy: “ Thế Ngoại Tiên, chỉ là nghĩ mấy chục cửa hàng nhỏ như thể kiếm tám trăm vạn.”
Người phụ nữ bên cạnh ban đầu vẫn giữ ngữ điệu nhẹ nhàng, thế liền sa sầm mặt : “Ai Thế Ngoại Tiên chỉ vài chục cửa hàng? Hầu hết các thành phố phía Bắc đều chi nhánh Thế Ngoại Tiên đó. Mà Chốn Đào Nguyên cũng do mở , huống chi ngoài nó , còn sở hữu ba nhà máy khác chuyên sản xuất đồ dùng quân nhu, nhưng nhiều đến mà thôi.”
“Ngay cả Tổng giám đốc Nhan đây cũng từng việc tại nhà máy của cô . Đó là mối giao tình cùng chung hoạn nạn, chứng tỏ tài lực của cô hề tầm thường .”
Mèo con Kute
Cả ba nhà họ Hoắc đều ngỡ ngàng , rõ ràng đây là đầu tiên họ tin , trong lòng khỏi hụt hẫng. Nếu mấy năm qua Tô Nhuyễn luôn ông Hứa chống lưng, thì việc cô kiếm tám trăm vạn một năm là thể.
Ngược là Tô Thanh Thanh…
Mẹ Hoắc lộ rõ vẻ bất mãn, Hoắc Hướng Dương cũng nhíu chặt mày.
Nhiều năm trôi qua như , Tô Thanh Thanh vẫn thể chấp nhận việc nhà họ Hoắc cứ so sánh cô với Tô Nhuyễn. Cô nén giận, gượng : “Nếu thì đúng là khả năng.”
“Ban đầu tin chủ yếu là vì quen cô . Trước đây cửa hàng của hai chúng ở ngay gần . Cô kiểu khiêm tốn gì, chút chuyện là thích lên báo. Hồi đó còn dùng chiêu trò chiêu mộ thương bệnh binh để quảng cáo cho cửa hàng ít tiền .”
“Cuối cùng, lợi dụng câu chuyện của Triệu Lôi để trục lợi, lâu sắm xe máy. Một phụ nữ mà lái xe máy, khoe mẽ đủ kiểu… Chuyện là từ sáu, bảy năm .”
Đột nhiên, như chợt nhớ điều gì, cô vỗ tay cái bốp, lên tiếng: “À, nhớ , đồn cô thể sinh con. Có khi nào vì thế mà ‘khiêm tốn’ giữ nhỉ?”
Tô Thanh Thanh càng càng thấy lý: “Không con, chồng là quân nhân quanh năm vắng nhà, chẳng trách cô sức kiếm tiền để chứng minh giá trị bản , tìm kiếm chút cảm giác tồn tại mà!”
“Không như chúng …” Tô Thanh Thanh đưa ánh mắt tình tứ Hoắc Hướng Dương, giọng ngọt xớt: “Chăm sóc chồng, dạy dỗ con cái còn xuể, thời gian mà rảnh rỗi tính chuyện kiếm tiền cơ chứ.”
“Nói thì, thực cô cũng thật đáng thương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-5628.html.]
Dù lời lẽ vẻ dịu dàng, nhưng ác ý ẩn chứa bên trong chẳng thể nào che giấu. Mọi đưa mắt , sang Tô Thanh Thanh với vẻ mặt đầy phức tạp.
Hoắc Hướng Dương bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành, định bước đến xoa dịu tình hình thì đột nhiên, một tràng xôn xao vang lên từ phía cầu thang. Chẳng mấy chốc, tin tức lan tới chỗ họ: “Tổng giám đốc Nhan và chồng cô xuống ! Buổi lễ sắp chính thức bắt đầu đấy nhỉ?”
Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương mừng rỡ, ngay cả Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ cũng chẳng kịp giữ ý tứ, vội vàng chạy ào về phía cầu thang.
Quả nhiên, họ trông thấy Nhan Diệu lộng lẫy trong lớp trang điểm tinh tế, sánh bước bên một đàn ông toát khí chất mạnh mẽ đang từ từ xuống. Mọi lập tức ồ ạt tiến tới chào hỏi.
Tô Thanh Thanh cũng sốt sắng tiến lên. Hôm qua cô cố tình chực ở cửa để đợi Nhan Diệu, tấm thiệp mời dự lễ kỷ niệm cũng là do chính đối phương đích bảo gửi đến cho cô .
Chỉ cần đối phương chào hỏi một tiếng, cô sẽ như cá gặp nước, dễ dàng hòa nhập buổi lễ kỷ niệm .
Thấy đám đông chen lấn xô đẩy, chẳng tới lượt , trong cơn sốt ruột, Tô Thanh Thanh quẳng cả lễ nghi sang một bên, cất cao giọng gọi: “Bà Hứa!”
Nhan Diệu sững , đầu về phía Tô Thanh Thanh, chỉ khẽ gật đầu một cái. Ngay đó, khóe môi cô cong lên thành một nụ rạng rỡ, hướng thẳng đến cửa .
Thấy , mới chợt hiểu , hóa cô xuống đây là để đón một nhân vật quan trọng nào đó.
“Là vị khách VIP nào mà khiến Tổng giám đốc Nhan đích đón ?”
Mọi tò mò về phía cửa. Hoắc Hướng Mỹ thì hả hê mặt, sang chế nhạo Tô Thanh Thanh đang hổ tím mặt: “Ơ, chẳng chị luôn miệng bà Hứa cực kỳ coi trọng chị ? Sao bây giờ chẳng thèm liếc mắt chị lấy một cái ?”
Tô Thanh Thanh khẩy: “Cô thấy đang việc quan trọng hơn ? Đến Chủ tịch Hứa còn đích xuống tận nơi đón khách, chứng tỏ đây là một nhân vật tầm cỡ. Cô nghĩ giống cô chắc? Cứ tự cho là rốn vũ trụ ?”
“ khuyên cô nhất nên bớt màu , đừng để mất mặt nhân vật lớn.” Cô xong, bắt đầu tự động chỉnh trang trang phục. Hoắc Hướng Dương cũng cúi đầu chỉnh cà vạt một cách gấp gáp, thì đột nhiên, một giọng đầy hưng phấn vang lên: “Tô Nhuyễn! Là Tô Nhuyễn!”
Tô Thanh Thanh và cả nhà họ Hoắc đều sửng sốt, đồng loạt đưa mắt về phía cửa.