Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 567

Cập nhật lúc: 2025-10-11 14:10:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hôm nay, Nhan Diệu và Tô Nhuyễn đang cùng dạo quanh một cửa hàng đồ trẻ em.

 

Đây là cửa hàng mà Tô Nhuyễn mới thích dạo gần đây. Vốn dĩ hôm nay cô chỉ định tìm Nhan Diệu để bàn bạc chuyện thương hiệu Thế Duyên.

 

Khi chương trình “Đối thoại nhân vật” phát sóng, các đại lý cấp tỉnh, huyện của Chốn Đào Nguyên và phòng hợp tác của Thế Ngoại Tiên đều nhận cuộc gọi đặt hàng. Hơn nữa, phạm vi chỉ giới hạn ở khu vực phía Bắc, mà hiện tại các tỉnh thành cả nước đều sắp cửa hàng của Thế Duyên .

 

Đinh Lâu xuống phía Nam để xây dựng nhà xưởng, dự định đầu năm sẽ xây thêm một nhà máy nữa ở khu vực Hoa Trung, như việc phân phối hàng hóa khắp cả nước sẽ thuận tiện hơn nhiều.

 

Bước đầu xây dựng nhãn hiệu cao cấp cũng thành công rực rỡ.

 

Có điều, trở thành nhãn hiệu cao cấp sánh ngang Thịnh Triều, mắt cần bồi dưỡng một đội ngũ nhân viên thiết kế trình độ chuyên môn cao. Vì thế, Tô Nhuyễn mới tìm đến Nhan Diệu.

 

Sau khi sinh Đản Đản, Nhan Diệu nghỉ việc ở xưởng trang sức, tự mở một tạp chí thời trang. Bởi vì cô xuất từ nhà thiết kế trang sức, nên ít kinh nghiệm trong việc phối kết hợp trang sức, cũng như hiểu nhất định về các nhà thiết kế và xu hướng mới. Tô Nhuyễn định tới tìm cô để thương lượng kế hoạch.

 

Hôm nay, hai cùng ngoài xem sản phẩm mới của một nhãn hàng cao cấp. Khi xuống lầu để về nhà, thấy cửa hàng và bé mới khai trương trong khu thương mại, Tô Nhuyễn lập tức thể rời mắt.

 

Nhan Diệu còn hăng hái hơn cả Tô Nhuyễn. Cô ôm chặt một chiếc váy công chúa màu hồng phấn buông: “Chiếc quá, mua chiếc thôi.”

 

Tô Nhuyễn cũng thấy , nhưng vẫn chút lo lắng: “Lỡ cả hai đứa đều là con trai thì bây giờ?”

 

Nhan Diệu dửng dưng đáp: “Là con trai thì ? Hồi nhỏ Hứa Đản Đản nhà cũng thường xuyên mặc váy mà.”

 

Hứa Đản Đản đang chơi rubik bên cạnh liền ngẩng đầu lên. Cậu bé năm tuổi rưỡi bắt đầu phân biệt giới tính, lập tức trừng mắt ruột, đôi mắt to tròn tràn đầy vẻ kinh ngạc.

 

Tô Nhuyễn nhịn bật , Nhan Diệu sang bé, : “Ơ, con nhớ ? Không , chụp nhiều ảnh đó, khi về cho con xem nhé.”

 

Bạn nhỏ Đản Đản tin chút nào, khuôn mặt bé nhỏ nghiêm túc hẳn, bé bĩu môi: “Mẹ, con trai mặc váy.”

 

Nhan Diệu cũng nghiêm túc giải thích cho bé: “Con trai bảy tuổi mặc mà, nếu thì những bà sinh con trai sẽ mất nhiều niềm vui.”

 

Đản Đản xong thì lập tức hoài nghi cả nhân sinh, ngơ ngác hiểu chuyện gì đang xảy .

 

“Trẻ con đáng yêu thế , đương nhiên chải chuốt một phen mới chứ.” Nói xong, Nhan Diệu vỗ tay một cái: “Lát nữa chúng dạo cửa hàng thời trang trẻ em nhé, mua thêm vài bộ nữa. Nói chứ, lâu lắm Đản Đản con mặc váy công chúa nhỉ.”

 

Hứa Đản Đản cau mày suy nghĩ, một lúc lâu kiên quyết : “Mẹ lừa con, con gái mới mặc váy chứ!”

 

Nhan Diệu : “Thật đó, khi còn nhỏ ba con cũng từng mặc váy. Không tin con hỏi ba con xem.”

 

Câu chỉ khiến Đản Đản c.h.ế.t lặng, mà còn hoang mang tột độ như gặp động đất. Nghĩ tới dáng vẻ ba mặc váy, gương mặt nhỏ vốn luôn lạnh te của nhóc như nứt thành từng mảnh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-567.html.]

Tô Nhuyễn ôm bụng nước mắt, trong lòng cũng bắt đầu mong chờ đứa trẻ sắp chào đời. là quá vui !

 

Nhan Diệu tiếp tục ba hoa với con trai: “Thế nên, tranh thủ lúc còn bé thì mặc váy con, lớn như ba con mặc cũng chẳng .” Cô vẻ mặt đồng cảm sâu sắc: “Đáng thương thật đấy.”

 

Cậu nhóc Đản Đản trấn tĩnh nhanh, thẳng ruột khẳng khái tuyên bố: “Mẹ xạo con!”

 

Nhan Diệu tặc lưỡi, thở dài thườn thượt: “Ôi, đúng là càng lớn càng dễ gạt.”

 

Đản Đản lập tức trưng vẻ mặt “Quả nhiên chuyện là ”.

 

Sau đó Nhan Diệu bắt đầu đóng vai nạn nhân đáng thương: “Vậy chiếc váy xinh bây giờ đây?”

 

giả vờ sụt sịt: “Mẹ đáng thương quá chừng, chẳng cơ hội nào để diện cho con cả. Con xem bé Thiến Thiến kìa, ngày nào cũng đưa bé Thiến Thiến xinh chơi, cũng khen ngợi như chứ…”

 

Mèo con Kute

Đản Đản quá quen với chiêu trò diễn xuất của từ lâu, nhanh chóng nắm bắt trọng điểm, đôi mắt to tròn tràn đầy vẻ cảnh giác.

 

“Đản Đản thể giúp thực hiện nguyện vọng nhỏ nhoi ?”

 

Cậu bé vội vàng lắc đầu lia lịa.

 

Nhan Diệu trưng vẻ mặt đau khổ.

 

Thấy , Đản Đản sốt ruột đảo mắt quanh, bất chợt ánh mắt dừng bụng Tô Nhuyễn, hai mắt bé lập tức sáng bừng.

 

Không hiểu Tô Nhuyễn trong ánh mắt bé cái ý “Mình cứu !”.

 

“Em gái!” Hứa Đản Đản chỉ bụng Tô Nhuyễn: “Trong tận hai em gái! Dì một em, một em!”

 

Sau đó ngẩng đầu hỏi Tô Nhuyễn: “Dì, ?”

 

Mặc dù gương mặt vẫn nghiêm nghị như thường, nhưng đôi mắt nhỏ ánh lên vẻ mong đợi thể giấu giếm.

 

Tô Nhuyễn hiểu ngay trò đùa tinh quái của Nhan Diệu, nhịn mà nhập hội trêu chọc nhóc: “Nhỡ cả hai đều là em trai thì ?”

 

Nhan Diệu : “Thế nhé, nếu cả hai đều là em trai, Đản Đản sẽ cùng mặc váy với các em đấy!”

 

Nói xong bỏ chiếc váy trong tay giỏ hàng: “Cứ quyết định nhé.”

 

“Đạo hạnh” của nhóc Đản Đản rõ ràng bì kịp , cứ thế mà ép buộc hứa hẹn. Đến khi rời khỏi cửa hàng và bé, nhóc vẫn còn trưng vẻ mặt ngơ ngác.

 

 

Loading...