Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi" - Chương 570

Cập nhật lúc: 2025-10-11 14:10:08
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nắng sớm lách qua khe rèm, khẽ rọi căn phòng. Tô Nhuyễn mở to mắt, đầu tiên về phía chiếc giường nhỏ bên cạnh.

 

Hai đứa nhỏ trắng hồng bụ bẫm đang mặt đối mặt, say giấc nồng.

 

Khóe môi cô bất giác cong lên.

 

Một tiếng khẽ từ phía truyền đến, một cánh tay săn chắc siết chặt eo cô: “Không ngoan ?” Giọng tràn đầy cưng chiều và tự hào.

 

Tô Nhuyễn đầu đàn ông bật : “Anh quên tối hôm qua mấy đứa nhóc quậy tưng bừng thế nào , đúng ?”

 

Hiện giờ Tiểu Bảo Bối và Tiểu Miên Hoa ba tuổi, tới cái tuổi khiến yêu "nhức đầu". Khi đáng yêu thì đúng là tiểu thiên sứ, nhưng khi nghịch ngợm đến Tô Nhuyễn là ruột cũng "đem cho" mấy đứa nhóc luôn.

 

Gần đây vì chuẩn cho ngày tập chia phòng, hôm qua Tô Nhuyễn lắp thêm một chiếc giường nhỏ cạnh giường ngủ lớn của hai vợ chồng, để hai em ngủ giữa cha , từ từ chuyển sang chiếc giường nhỏ bên cạnh.

 

Kết quả thì khỏi cũng , cô và Lộc Minh Sâm xoay vòng giữa "đưa bé sang đây kéo về" suốt đêm, chỉ đến khi hai nhóc con kiệt sức mới chịu ngủ yên.

 

Lộc Minh Sâm cúi đầu thơm môi Tô Nhuyễn, ngó qua hai khuôn mặt nhỏ xinh xắn, bất giác nở nụ : “Ước gì tụi nhỏ cứ đáng yêu như lúc ngủ thì mấy.”

 

“Bây giờ thật sự nghi ngờ Lục Thần Minh từng 'tống' thằng Ba Cân chỉ là lời lúc tức giận.”

 

Tô Nhuyễn nhịn bật : “Sao thế? Thấu hiểu nỗi lòng ?”

 

“Sao thể?” Lộc Minh Sâm đáp: “Ý là, hai đứa nhà ngoan hơn hẳn thằng nhóc nhà đó chứ.”

 

Tô Nhuyễn , Ba Cân chín tuổi, cái tuổi mà ai cũng "nhức đầu" với mấy đứa trẻ con. Mỗi ngày đều thấy Lục Thần Minh chỉ "tháo dây lưng" xử lý.

 

Hai đang chuyện, thì thấy chiếc chăn giường nhỏ khẽ nhúc nhích, cô bé Ô Ô mở mắt .

 

Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm ăn ý nín thở, ai một lời, hy vọng con bé thể ngủ thêm lát nữa. Hiện tại với bọn họ mà , chỉ khi hai đứa nhóc ngủ say, vợ chồng họ mới thời gian bình yên nhất.

 

mà Ô Ô ngóc đầu, vểnh m.ô.n.g dậy. Bé con tỉnh ngủ, mấu chốt là cô bé còn dùng chân nhỏ đạp trai Trạm Trạm cạnh.

 

Tô Nhuyễn định ngăn thì muộn. Trạm Trạm giật tỉnh giấc, Ô Ô trai chẳng hiểu khúc khích phá lên.

 

Tiếng lanh lảnh của trẻ con thật dễ lây lan. Khiến Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm cũng bật theo, mà Trạm Trạm cũng cô bé đ.á.n.h thức, xoa đôi mắt còn ngái ngủ, dậy.

 

Tô Nhuyễn thở dài: “Ô Ô đúng là đồ 'trứng thối' mà.”

 

Ô Ô về phía bọn họ, chu môi, nở nụ tươi roi rói: “Mẹ! Cha!”

 

Giọng non nớt, ngọt ngào của con bé mềm nhũn cả trái tim hai : “Chào buổi sáng, các cục cưng của /cha.”

 

Mèo con Kute

Mới giây còn ngái ngủ, giây Trạm Trạm liếc xéo cô em gái. Như thể hai em ngầm hiểu điều gì đó, gần như đồng loạt bật dậy, nhào về phía Lộc Minh Sâm.

 

Miệng nhỏ ngừng gọi “Cha! Cha!”

 

Đến ! Màn "chiến tranh" cha con nồng nhiệt mỗi sáng khi rời giường.

 

Tô Nhuyễn vội vàng bật dậy, nhanh chóng né sang một bên.

 

Hôm nay hai đứa trẻ chỉ thi chạy đua, mà còn xô đẩy, kéo chân đối phương. Dù mỗi cha chỉ thể nhấc bổng một đứa, nhưng hai em vẫn cứ giành quyền ưu tiên. Tô Nhuyễn "phán xử" một quy tắc: Ai "tóm" cha , đó thắng.

 

Hôm nay Ô Ô nhanh chân hơn, bé con la hét chói tai, lao thẳng lòng Lộc Minh Sâm tiên. Trạm Trạm chậm chân hơn, nhưng nhóc hề ý định dừng , vẫn cứ thế nhào thẳng lên giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-570.html.]

 

Thấy nhóc sắp mất thăng bằng, Tô Nhuyễn hoảng hốt: “Trạm Trạm!”

 

Lộc Minh Sâm nhanh chóng vươn tay, túm lấy Trạm Trạm kéo lên.

 

Trạm Trạm, dù suýt ngã nhưng hề sợ hãi, ngược còn ôm chặt cánh tay Lộc Minh Sâm, thích thú chơi đung đưa, khanh khách: “Ba ơi, chơi nữa ạ!”

 

Lúc Tô Nhuyễn mới vỡ lẽ, hóa thằng bé cố ý.

 

Tối qua, thằng nhóc nghịch ngợm suýt chút nữa lăn khỏi giường, may mà Lộc Minh Sâm nhanh tay lẹ mắt đỡ .

 

Không ngờ “tiêu hóa” nhanh đến . Cô bật : “Thằng nhóc , ‘mở khóa’ thêm kỹ năng mới !”

 

Tô Nhuyễn dứt lời, thấy Ô Ô đột ngột buông Lộc Minh Sâm, lách sang bên cạnh nhảy thẳng xuống giường. Cô giật kịp phản ứng: “Ô Ô!”

 

Lộc Minh Sâm cũng giật thót tim, may mắn nhờ kinh nghiệm huấn luyện nhiều năm mà vẫn kịp thời tóm cô bé.

 

Ô Ô cũng bắt đầu khanh khách, cùng Trạm Trạm mỗi đứa ôm chặt một cánh tay ba, cao hứng đung đưa đôi chân nhỏ.

 

Lộc Minh Sâm tức buồn , liền xách cả hai nhóc con đến mặt, nghiêm giọng răn dạy: “Không nhảy nữa, ngã xuống nguy hiểm, hai đứa ?”

 

Để tăng thêm tính răn đe, còn bổ sung: “Nếu còn nhảy nữa, ba sẽ đ.á.n.h m.ô.n.g đấy!”

 

Ô Ô lập tức ôm lấy mông, nịnh nọt: “Ba ơi!”

 

Ngoại hình cô bé vô cùng giống Tô Nhuyễn, đặc biệt là đôi mắt đào hoa. Vì còn nhỏ nên mắt to tròn xoe, mỗi khi lên thì đáng yêu tả xiết.

 

Làm Lộc Minh Sâm thể tiếp tục nghiêm khắc nữa? Anh bật gõ nhẹ đầu cô bé: “ là chỉ giỏi nũng thôi!”

 

Đột nhiên, Ô Ô nở nụ tinh quái, lao nhanh như bay về phía bên giường, một nữa dọa Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm hết hồn.

 

Lộc Minh Sâm vẫn đang giữ chặt Trạm Trạm, thấy sắp kịp, vội vàng xoay nhảy khỏi giường, vươn đôi chân dài chặn đường cô bé.

 

Ô Ô ôm chặt lấy chân ba mà khúc khích. Trạm Trạm chỉ cảm thấy trời đất cuồng một phen, khi vững cũng vỗ tay ha hả. Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn thật sự sắp hai đứa nhóc cho “c.h.ế.t .

 

“Lộc Ô Ô, con mau qua đây với !” Tô Nhuyễn bước tới, định tóm lấy cô bé.

 

Lộc Ô Ô la toáng lên một tiếng, uốn éo bắt đầu chạy trốn. Trạm Trạm thừa cơ nhắm chỗ trống mà nhảy xuống. Lần Lộc Minh Sâm chuẩn tâm lý , nên thể nhẹ nhàng đón thằng bé. Tuy nhiên, đó, cả hai nhóc con càng chơi càng hăng.

 

Thế là, Tô Nhuyễn ở giường cố gắng tóm bọn trẻ, còn Lộc Minh Sâm ở mép giường thì kéo chúng , cứ như đang chơi trò đập chuột chũi. Rõ ràng ban đầu là hai em tranh giành ba, giờ đây biến thành hai đứa đồng tâm hiệp lực trêu chọc ba .

 

Cả căn phòng tràn ngập tiếng ngây thơ non nớt. Tô Nhuyễn giận cũng giận nổi, Lộc Minh Sâm thì khỏi , dứt khoát vui vẻ chơi đùa cùng bọn nhỏ.

 

Thấy thời gian còn sớm nữa, Tô Nhuyễn vội vàng hô ngừng: “Hai đứa công viên giải trí ?”

 

Lúc , hai đứa nhóc mới chịu dừng .

 

Lộc Minh Sâm mỗi tay xách một đứa, đặt cả hai xuống đất: “Hai đứa công viên giải trí là gì cao hứng ?”

 

Trạm Trạm cất giọng oang oang: “Biết ạ!”

 

Ô Ô tiếp lời, đầy háo hức: “Quà sinh nhật của tụi con ạ!”

 

 

Loading...