Hơn hai mươi kéo đến ở biệt thự nhà họ Ngôn, khiến khí vô cùng náo nhiệt.
Đầu năm, Ô Ô và Trạm Trạm qua bên đó chơi mấy ngày. Là cháu chắt nhỏ nhất trong nhà, còn là em sinh đôi, cụ ngoại và các mợ đều cưng chiều chúng hết mực. Bốn, năm ông phiên dẫn hai đứa chơi, còn các các chị cùng chơi trốn tìm, khiến hai đứa vui quên cả trời đất.
Lần gặp nhà họ Lý ở đây, cả hai đều sung sướng vô cùng.
Chào hỏi lớn xong, chúng liền ôm chầm lấy mấy chị họ, chốc lát vang lên bên tai những tiếng “Anh”, “Chị”, “Em họ” non nớt.
Trường mẫu giáo của nhà họ Lý ở thành phố Yến cũng chính thức hoạt động.
Bà ngoại Lý ngẩng đầu cổng vòm kết từ bóng bay đủ màu sắc, cùng đủ loại hoa tươi điểm xuyết lối dẫn lâu đài , khỏi trầm trồ khen ngợi: “Quá xinh , y như lễ đường đám cưới TV!”
là thì nét tương đồng thật, ngoại trừ bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ” theo font chữ hoạt hình.
Con gái của Ngôn Thiếu Dục và La Thắng Nam lớn hơn hai em Ô Ô hai tuổi, cũng hiểu chuyện hơn hẳn. Nghe thấy bà ngoại Lý nhắc đến lễ đường cưới, bé lập tức vỗ tay kêu lên: “Cô dâu mới!”
Ô Ô cũng nhớ tới bộ phim hôm xem với cụ ngoại: “Cô dâu mới xinh ! Váy cưới xinh .”
Trùng hợp hôm nay Tiểu Quả Nhi mặc một chiếc váy lụa trắng muốt, lập tức xoay một vòng, tuyên bố: “Hôm nay chị sẽ cô dâu!”
Ô Ô chịu kém cạnh: “Em cũng !”
Quả Nhi : “Em Ô Ô, cô dâu thì chú rể kèm chứ, chú rể của chị là Hiên Hiên.”
Ô Ô lập tức thốt lên chút đắn đo: “Em cũng chú rể!” Sau đó lon ton chạy đến chỗ Hứa Mộ Ngôn: “Anh Đản Đản, em cô dâu!”
Lộc Minh Sâm nhẹ nhàng ho một tiếng: “Ô Ô, con còn nhỏ, lớn mới cô dâu chứ.”
Quả Nhi bóc mẽ: “Dượng dối, khi còn nhỏ cháu từng nhiều đó.”
Mọi bật phá lên.
Lộc Minh Sâm chẳng còn cách nào cãi lý với đám nhóc, đành lách luật, chỉ hai bạn bên cạnh Hứa Mộ Ngôn, : “Hai chị gái bên cũng là cô dâu, Mộ Ngôn là chú rể của các chị .”
Nhan Diệu bước tới, : “Sư trưởng Lộc, bớt hư danh tiếng của Mộ Ngôn nhà chúng .”
Quả Nhi cũng : “Dượng dối nữa ! Một chú rể chỉ thể một cô dâu thôi!”
Lộc Minh Sâm : “Vậy nên hai chị cần đến hai chú rể, Mộ Ngôn là một, còn tìm thêm một nữa.”
Ô Ô bĩu môi phản đối: “Anh Đản Đản là của con!”
“Vậy hai chị cô dâu thì bây giờ?” Lộc Minh Sâm : “Họ chú rể, đáng thương c.h.ế.t .”
Ô Ô đẩy Trạm Trạm : “Để Trạm Trạm chú rể .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/em-ho-xuyen-sach-thich-ganh-dua-voi-toi/chuong-573.html.]
Trạm Trạm bắt chước điệu bộ của Hiên Hiên, vươn tay chỉnh nơ cổ, khẽ ưỡn ngực, vẻ mặt rụt rè hồ hởi.
Lộc Minh Sâm liền : “Vậy vẫn còn thiếu một , để Mộ Ngôn .”
Ô Ô vội vàng níu lấy tay Hứa Mộ Ngôn, sang với Lộc Minh Sâm: “Cha !”
Lộc Minh Sâm:……
Cả đám phen rộ.
Lục Thần Minh cạnh xem náo nhiệt, quên thêm dầu lửa: “ đó, để cha cháu , trông chú rể nhà cháu khá bảnh bao đấy chứ.”
Mèo con Kute
Lộc Minh Sâm lườm Lục Thần Minh một cái, đó nghiêm túc với Ô Ô: “Cha cô dâu mà, là cô dâu của cha đó.”
“Thế nên, chỉ còn Mộ Ngôn thôi.”
Đôi mắt to tròn của Ô Ô đảo một vòng, đột nhiên chỉ tay về phía Ba Cân, dõng dạc : “Để Ba Cân .” Nói xong, nhóc như phân công đấy, lập tức kéo Hứa Mộ Ngôn chạy biến trong với vẻ mặt đầy cảnh giác.
Ngoại trừ Lộc Minh Sâm với vẻ mặt đen sì, tất cả đều bật sảng khoái.
Đám nhóc bên ngoài cũng nhanh chóng tìm thấy "cô dâu, chú rể" của chạy ào trong. Chẳng mấy chốc, đủ loại âm thanh ngạc nhiên, trầm trồ, phấn khích, cả những tiếng la hét chói tai thi vọng .
Khu vực là một khu lâu đài cổ tích, Tô Nhuyễn và Nhan Diệu bao trọn cả khu. Giờ đây, nơi trang hoàng càng thêm xinh , mộng ảo, cả phòng công chúa mà các bé gái yêu thích, và cả phòng trưng bày ô tô, phòng bóng rổ dành cho các bé trai.
Ba Cân cũng cao hứng, định kéo Hứa Mộ Ngôn chơi, nhưng Hứa Mộ Ngôn thoát . Cậu đang là "chú rể", giúp Ô Ô kết một vòng hoa đội đầu.
Trước sân khấu lớn, ba màn hình chiếu khổng lồ đang trình chiếu hình ảnh của đám Ô Ô, Trạm Trạm, Hứa Mộ Ngôn, Ba Cân lúc .
Đối với lớn, đây chính là phần thú vị nhất.
Mọi những chiếc ghế dài, say sưa ngắm hình ảnh lũ trẻ đang vui đùa màn hình.
Ánh mắt của Tô Nhuyễn và những trong gia đình họ Lý đều dừng những tấm ảnh của Ô Ô và Trạm Trạm.
Từ khi hai đứa trẻ mới sinh còn đỏ hỏn, nhăn nheo như những chú khỉ nhỏ, Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn mỗi ôm một đứa, gương mặt họ hiện rõ niềm hạnh phúc cha ; đến hình ảnh bọn trẻ ngủ ngon lành, ngây thơ; cho đến đầu tiên lẫy, đầu tiên , đầu tiên cất tiếng … tất cả đều là những khoảnh khắc vô cùng đáng yêu. Hai khuôn mặt bầu bĩnh của chúng hầu như lúc nào cũng tươi rạng rỡ.
Sau đó còn nhiều hình ảnh thú vị khác, như cảnh hai đứa nhóc treo lủng lẳng cánh tay cha , khuôn mặt nhỏ xíu đầy vẻ kinh hoàng.
Tô Nhuyễn nhịn bật . Đây là lúc hai em đ.á.n.h vì tranh giành chiếc máy bay đồ chơi với cha.
Để trừng phạt, Lộc Minh Sâm bắt cả hai đứa ôm cánh tay mà treo lủng lẳng, Tô Nhuyễn còn cẩn thận đặt chân mỗi đứa một chậu nước. Hai nhóc nhận mới thả xuống, nếu giữ chặt sẽ ngã nhào chậu nước.
Hai em đáng thương nũng nhận , cuối cùng cũng thiết lập "luật": ai tới bắt cha thì đó ưu tiên, thua chơi đ.á.n.h .
Lại còn một tấm ảnh hai đứa nhóc trần truồng chạy khắp sân vườn.